Triệu Phùng thỉnh thoảng tìm Nguyễn Điềm gây phiền phức, phần lớn toàn mấy cái việc lặt vặt, đôi khi thì mấy việc quá phận chút, Nguyễn Điềm cũng cắn răng nhẫn nhịn xuống. Cứ như vậy qua một tháng, thái độ Triệu Phùng đối với Nguyễn Điềm có chuyển biến tốt. Có hôm Nguyễn Điềm đang làm việc, nhìn thấy Triệu Phùng ngồi xoay rubik trong phòng. Đó là một khối rubik cấp 3 ( 3x3x3 -khối tiêu chuẩn),Nguyễn Điềm chỉ cần hai mươi giây là xoay xong, còn Triệu Phùng đã xoay hết năm ngày. Nguyễn Điềm thật sự xem không nổi nữa, bỏ cây lau sàn lại đi đến trước mặt Triệu Phùng, đoạt lấy khối rubik xoay kèn kẹt mấy lần là xong rồi trả lại cho cậu, quay người tiếp tục làm việc. Lúc đó Triệu Phùng sợ ngây người, qua một phút sau mới phản ứng lại, chạy tới, quấn lấy Nguyễn Điềm muốn hắn dạy cho cậu. Nguyễn Điềm không để ý đến cậu, khom lưng lau nhà, ” Tôi rất bận.” Triệu Phùng đạp lên chổi lau nhà, ” Không cần làm nữa!” Nguyễn Điềm đẩy cậu ra, tiếp tục lau, Triệu Phùng tức đến giậm chân, ” Tôi cho cậu tiền không được à!” ” Được.” Nguyễn Điềm vừa nghe thấy có tiền, không nói hai lời lập tức vứt cây lau nhà, ” Đến, tôi dạy cho cậu.” Buổi tối hôm đó Triệu Đông Sanh về nhà, vào cửa không thấy ai, đang định lên lầu nhìn, đi đến đầu câu thang thì nghe thấy âm thanh mơ hồ từ phòng bên kia truyền đến. Triệu Đông Sanh nhíu nhíu mày, chạy lại đẩy cửa ra, thấy Triệu Phùng với Nguyễn Điềm ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn, đầu chúc vào nhau, tay Triệu Phùng dùng sức đánh nên ghế sofa, trong miệng còn a a kêu to, Triệu Đông Sanh giật mình, xông tới kéo hai người ra. Nguyễn Điềm cùng Triệu Phùng ngẩng đầu nhìn y, trăm miệng một lời, ” Anh làm gì thế!” ” A! Qua không?” ” Không.” Nguyễn Điềm trả lại điện thoại cho Triệu Phùng, đứng lên. Triệu Phùng cũng đứng dậy, đập cho Triệu Đông Sanh một cái, ” Đều tại anh! Hại Nguyễn Điềm vượt ải thất bại!” Triệu Đông Sanh sờ sờ đầu cậu, ” Anh sai rồi, anh xin lỗi em, đi, ăn cơm trước, ăn xong rồi lại chơi.” Triệu Phùng đẩy tay y ra, tức giận đi trước. Nguyễn Điềm đứng bên cạnh Triệu Đông Sanh, ” Anh cho rằng chúng tôi đang làm gì, luyện đầu sắt công a?” Triệu Đông Sanh giơ tay muốn gõ, Nguyễn Điềm cười tránh ra. Ăn cơm xong, Triệu Phùng vội vội vàng vàng lôi kéo Nguyễn Điềm rời đi phòng ăn, Triệu Đông Sanh nghĩ là để Nguyễn Điềm giúp cậu vượt ải trong game, đi qua nhìn, mới biết không phải. ” Trước tiên đem mặt trung tâm này đổi tốt, bốn cái màu trắng kia trước, rồi đến hai cái này, tốt, đổi lại hai cái kia, rất tốt, đem chúng nó ráp lại…” Nguyễn Điềm nói từng bước từng bước rất tỉ mỉ, Triệu Phùng ngoan ngoãn làm theo, biểu tình nghiêm túc. Triệu Đông Sanh vừa nhìn những khối lập phương màu sắc sặc sỡ ngổn ngang kia liền choáng váng đầu, yen tĩnh ngồi một bên hút thuốc. Hút xong một điếu, hai người trên ghế, một người đang nói một người đang xoay; hút xong hai điếu, còn đang xoay; hút xong ba điếu, vẫn còn đang xoay;… Triệu Đông Sanh nhìn nhìn đồng hồ, tắt thuốc, đứng dậy tới phòng ăn, thu dọn bát đũa trong bếp, mười phút sau đi ra, gọi Nguyễn Điềm, ” Đi, tôi tiện đường, mang cậu tới chỗ làm.” ” Cứ như vậy, cậu chậm chậm xoay mấy lần, nhớ kĩ công thức.” Triệu Phùng bỏ khối rubik cấp 4 đã xoay xong trong tay xuống, vẫy vẫy tay, nhìn Nguyễn Điềm, ” Nếu không đêm nay đừng đi làm nữa, tôi cho cậu nghỉ, đến đây chơi với tôi một lúc nữa.” Triệu Đông Sanh nói, ” Không được.” Nguyễn Điềm nhún nhún vai với Triệu Phùng. ” Anh, anh cho hắn nghỉ một tối đi mà.” ” Cả năm không cho phép nghỉ ngơi, lúc đó chính em nói như vậy, bây giờ anh không thể nhẹ dạ.” Triệu Phùng lúng túng gãi đầu một cái, ” Em nói như thế sao?” Triệu Đông Sanh mặt nghiêm túc nói, ” Đương nhiên.” Triệu Phùng ho nhẹ một tiếng, nhìn Nguyễn Điềm, ” Vậy quên đi, cậu cứ đi làm đi thôi.” Cúi đầu cầm lấy một khối rubik, xoay lung tung, ” Tuy rằng hiện tại tôi không còn chán ghét cậu như trước đây, nhưng dù sau cậu cũng đã từng thương tổn tôi, tôi không nhanh như vậy tha thứ cho cậu.” ” Tôi biết, tôi đi đây.” ” Chờ chút.” Triệu Phùng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Đông Sanh, ” Anh, anh ra ngoài trước đi, em nói với hắn mấy câu.” Triệu Đông Sanh quay người đi. Nguyễn Điềm đứng ở một bên ghế sofa, cúi đầu nhìn Triệu Phùng, ” Cậu muốn nói chuyện gì?” Triệu Phùng nhìn chằm chằm đôi mắt Nguyễn Điềm, ” Tôi rất nghiêm túc mà cảnh cáo cậu một lần nữa, không cho phép cậu đánh chủ ý lên anh trai tôi, cậu mặc dù nhìn không xấu, nhưng chưa đủ tốt, cậu không xứng với anh của tôi, nghe rõ chưa?” Là anh của cậu đánh chủ ý tôi có được không? Nguyễn Điềm cũng không đem lời này nói ra, rũ mắt xuống gật gật đầu, ” Nghe rõ.” ” Còn có a, giao cho cậu một nhiệm vụ.” ” Cái gì?” ” Tìm bạn gái cho anh trai tôi.” “….” Nguyễn Điềm vừa mới mở cửa xe sau ra ngồi, liền nghe Triệu Đông Sanh quay đầu mắng to, ” Còn đề cao bản thân, lên phía trước ngồi!” Nguyễn Điềm đóng cửa xe, ngồi lên trước. ” Thắt dây an toàn!” Nguyễn Điềm động thủ thắt lên. Triệu Đông Sanh gõ đầu hắn, ” Cậu là con rối sao, không sai thì cậu không động.” Nguyễn Điềm không hé răng. ” Làm sao vậy?” ” Không có chuyện gì.” Triệu Đông Sanh lại gõ hắn, ” Hỏi cậu thì mau nói đi!” Nguyễn Điềm chà xát đầu gối. Triệu Đông Sanh vừa thấy động tác này cùa hắn thì biết chắc chẳng phải lời hay, ” Thôi cậu vẫn là đừng nói thì hơn.” ” Vậy rốt cuộc có nói hay không?” ” Nói.” Nguyễn Điềm hơi sốt sắng, còn kích động nhỏ, nhiệm vụ Triệu Phùng cấp, lời này hỏi cũng là cây ngay không sợ chết đứng chút, ” Anh có bạn gái rồi sao?” Triệu Đông Sanh cũng hơi hơi kích động, lấy điếu thuốc ra, ” Không có.” Nguyễn Điềm không lên tiếng. Triệu Đông Sanh nhả khói ra, ” Cậu hỏi cái này làm gì?” Nguyễn Điềm lại chà xát đầu gối, ” Tôi không có ý tứ gì khác.” ” Vậy là có ý tứ gì?” ” Chính là, cái kia, anh cũng nên tìm bạn gái.” Triệu Đông Sanh tắt thuốc, ” Xuống xe.” Nguyễn Điềm ngẩn ngơ, ” Cái gì?” ” Bảo cậu cút! Không nghe thấy à!” Nguyễn Điềm vội vã lăn xuống xe. ” Tự đi bộ đi làm! Đến muộn một phút phạt cậu năm trăm đồng!” Cửa xe rầm một tiếng đóng lại, chiếc xe màu bạc phóng thật xa trong chốc lát. Nguyễn Điềm đứng tại chỗ, ” ….. ” Nguyễn Điềm một đường chạy thẳng đến Mây Đình, thân toàn mồ hôi, tay chân tê liệt. Thở còn thấy khó khăn, đã thấy giám đốc chạy tới, nhét vào tay hắn một cái phong thư, ” Ông chủ bảo cậu đến quán bar Mỹ Lệ tìm hắn, còn bảo không cho cậu gọi xe chỉ có thể đi bộ đến! Ôi tiểu tổ tông của tôi, ngài mau đi đi, trước tám giờ ngài không đến kịp thì bát cơm của tôi liền không giữ được a!” Nguyễn Điềm nắn nắn phong thư, thật dày, ” Đây là cái gì?” ” Lương tháng trước của cậu.” ” Ngày hôm nay trả lương sao?” ” Ôi, cho cậu tiền cậu cầm là được rồi.” Giám đốc vội muốn chết, ” Đừng đứng đây làm chậm trễ thời gian nữa, mau đi đi.” ” Quán đấy ở đâu?” ” Đường Vạn Lục!” Bệnh thần kinh, lái xe cũng không nổi nha, còn bắt chạy xa như vậy. Nguyễn Điềm nở một nụ cười, ” Được, tôi đi đây.” Giám đốc căn dặn hắn, ” Không được đón xe, nhớ kỹ nha!” Nguyễn Điềm đi ra ngoài, không quay đầu lại, ” Nhớ kỹ.” Lương tới tay rồi còn sợ gì, Nguyễn Điềm trực tiếp gọi xe. Đến nơi xuống xe, gọi cho Triệu Đông Sanh, ” Anh ở phòng nào?” Triệu Đông Sanh hỏi, ” Cậu làm sao đến đây?” Nguyễn Điềm chớp mắt nói, ” Chạy bộ.” Triệu Đông Sanh cười mắng, ” Con mẹ nó cậu gắn cái ống phóng rốc-két trên mông đi!” Nguyễn Điềm nói, ” Trên mông tôi có gắn ống phóng rốc-két hay không chẳng phải anh rõ nhất sao.” Triệu Đông Sanh im lặng cài giây, nói số phòng rồi treo máy. Nguyễn Điềm vào thang máy đi lên, xuyên qua hành lang dài dằng dặc, đứng trước cửa phòng, giơ tay nhấn chuông. Triệu Đông Sanh mặc áo tắm ra mở cửa, Nguyễn Điềm y từ trên xuống dưới, ” Anh tắm?” Triệu Đông Sanh hỏi ngược lại, ” Tôi không thể tắm?” Nguyễn Điềm khẩn trương lên, lui về sau nửa bước, ” Anh kêu tôi đến đây, có chuyện gì không?” ” Đương nhiên có chuyện.” Triệu Đông Sanh kéo Nguyễn Điềm vào trong, đóng cửa lại, tay phải chống lên ván cửa, từ trên cao nhìn xuống hắn, ” Chính sự.” Nguyễn Điềm bị vây ở giữa lồng ngực Triệu Đông Sanh và cánh cửa, tiến thoái lưỡng nam, có chút cuống lên, ” Anh muốn làm gì?” ” Nghiệm thu thành quả.” Một tay Triệu Đông Sanh mò về phía sau Nguyễn Điềm, chậm rãi đi xuống, nắm chắc một bên mông, nhào nặn hai lần, ” Ân, tốt lắm, có không ít thịt rồi.” Nguyễn Điềm bị y bóp, giọng nói có chút ru run, ” Còn, còn chưa đủ mười cân.” Triệu Đông Sanh tay kia cũng đặt lên bên còn lại, ” Tôi cảm thấy được là được rồi.” Eo Nguyễn Điềm mềm nhũn, không kìm lòng được giơ tay vòng lên cổ Triệu Đông Sanh. Triệu Đông Sanh ghé vào tai hắn nói, ” Đi tắm.” Nguyễn Điềm buông tay xuống, cúi đầu đi vào nhà tắm, lại nghe Triệu Đông Sanh ở phía sau nói, ” Rửa sạch sẽ một chút.” Hắn chạy vọt vào, đóng cửa kính lại. Nguyễn Điềm ở trong nhà tắm ngốc hết mười phút mới ra ngoài, Triệu Đông Sanh chờ cũng phiền, ” Cậu ở bên trong sinh con sao?” Nguyễn Điềm đỏ mặt trừng y, ” Anh bệnh thần kinh a, con ở đâu mà tới.” ” Lá gan không nhỏ, còn dám mắng cả ông chủ.” Triệu Đông Sah ngoắc ngoắc tay, đợi Nguyễn Điềm đến gần, ôm lấy eo hắn nghiêng người một cái, đem người áp trên giường, cười tươi đến muốn ăn đòn, ” Đến, chúng ta thảo luận một chút về vấn đề này.” Trong tai Nguyễn Điềm vang vọng tiếng tim mình đập thình thịch, cả người ngu ngơ, ” Vấn đề gì?” Triệu Đông Sanh cúi đầu xuống, hôn lên cổ Nguyễn Điềm, một tay cởi dây buộc áo tắm, ” Làm sao để có con.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]