Triệu Phùng thỉnh thoảng tìm Nguyễn Điềm gây phiền phức, phần lớn toàn mấy cái việc lặt vặt, đôi khi thì mấy việc quá phận chút, Nguyễn Điềm cũng cắn răng nhẫn nhịn xuống. Cứ như vậy qua một tháng, thái độ Triệu Phùng đối với Nguyễn Điềm có chuyển biến tốt.
Có hôm Nguyễn Điềm đang làm việc, nhìn thấy Triệu Phùng ngồi xoay rubik trong phòng. Đó là một khối rubik cấp 3 ( 3x3x3 -khối tiêu chuẩn),Nguyễn Điềm chỉ cần hai mươi giây là xoay xong, còn Triệu Phùng đã xoay hết năm ngày.
Nguyễn Điềm thật sự xem không nổi nữa, bỏ cây lau sàn lại đi đến trước mặt Triệu Phùng, đoạt lấy khối rubik xoay kèn kẹt mấy lần là xong rồi trả lại cho cậu, quay người tiếp tục làm việc. Lúc đó Triệu Phùng sợ ngây người, qua một phút sau mới phản ứng lại, chạy tới, quấn lấy Nguyễn Điềm muốn hắn dạy cho cậu.
Nguyễn Điềm không để ý đến cậu, khom lưng lau nhà, ” Tôi rất bận.”
Triệu Phùng đạp lên chổi lau nhà, ” Không cần làm nữa!”
Nguyễn Điềm đẩy cậu ra, tiếp tục lau, Triệu Phùng tức đến giậm chân, ” Tôi cho cậu tiền không được à!”
” Được.” Nguyễn Điềm vừa nghe thấy có tiền, không nói hai lời lập tức vứt cây lau nhà, ” Đến, tôi dạy cho cậu.”
Buổi tối hôm đó Triệu Đông Sanh về nhà, vào cửa không thấy ai, đang định lên lầu nhìn, đi đến đầu câu thang thì nghe thấy âm thanh mơ hồ từ phòng bên kia truyền đến. Triệu Đông Sanh nhíu nhíu mày, chạy lại đẩy cửa ra, thấy Triệu Phùng với Nguyễn Điềm ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-mem-cung-rat-ngot-ngan-nhuyen-ngan-diem/1307706/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.