Đoán em gái anh!
Nguyễn Điềm ra sức giãy dụa, hắn càng phản kháng Triệu Đông Sanh càng hưng phấn.
Nguyễn Điềm vô cùng gầy, cánh tay cùng chân rất nhỏ nhắn, làm sao địch lại với thân thể cường tráng của Triệu Đông Sanh, một tay thoáng dùng sức là khiến hắn không thể động đậy.
” Cho cậu chút dạy dỗ, để cậu biết hậu quả tùy tiện chổng mông lên câu dẫn người.”
” Ai chổng lên… Ai câu dẫn người!”
” Cậu.”
” Anh bị bệnh thần kinh a! Cửa không đóng!”
Triệu Đông Sanh buông hắn ra, xoay người đóng cửa nhà bếp, quay lại thấy Nguyễn Điềm cầm dao phay trong tay, Triệu Đông Sanh nhíu mày, ” Ngày hôm nay cậu rất kích động a, tại sao?”
Giọng Nguyễn Điềm đè nén, ” Đây là nhà anh, em trai anh còn ở đây!”
” Nó ở thì làm sao.” Triệu Đông Sanh từng bước đến gần Nguyễn Điềm, ” Tôi không sợ thì cậu sợ cái gì?”
Giữa hai người chỉ còn khoảng cách một con dao phay, lồng ngực Triệu Đông Sanh áp đến, Nguyễn Điềm đành phải bỏ con dao phay ra, hắn dán chặt vào bồn rửa chén, hai tay chống lên ngực Triệu Đông Sanh, ” Đừng ở chỗ này.”
Nguyễn Điềm khẩn trương, một câu nói của Triệu Đông Sanh lại làm hắn suýt cười ra tiếng.
” Làm ở đây, tôi chỉ chà xát không đi vào.”
Còn không bằng đi vào đây.
Triệu Đông Sanh cọ cọ nửa ngày, da dẻ giữa hai chân Nguyễn Điềm sắp bị mài hỏng, y còn chưa có bắn.
Nguyễn Điềm gấp đến độ cổ họng khàn khàn, ” Anh nhanh bắn a!”
Triệu Đông Sanh cảm thấy phiền, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-mem-cung-rat-ngot-ngan-nhuyen-ngan-diem/1307703/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.