Triệu Phùng thấy sắp ăn xong mấy hộp cơm rồi, lúc này mới thấy Nguyễn Điềm từ trong quán cơm nhỏ đi ra. Cậu từ chỗ ngồi phía sau xe đạp đứng lên, ấn bụng chạy chậm đến trước mặt Nguyễn Điềm, ” Mày cuối cùng cũng đi ra!”
Nguyễn Điềm nhìn thấy Triệu Phùng, cả kinh nói, ” Sao cậu lại ở chỗ này?”
” Tao tới tìm mày tính sổ!” Triệu Phùng giật lấy thức ăn trong tay hắn quăng xuống đất, tiến lên đạp vài phát rồi chỉ tay vào trong quán, ” Đi, nói với ông chủ quán mày không làm nữa!”
Nguyễn Điềm đưa mắt nhìn thức ăn bị giẫm lung tung không thể thu hồi lại, đối mắt với Triệu Phùng, ” Có ý gì?”
” Ý chính là mày không được phép đi làm tại… Ức!” Mặt Triệu Phùng đỏ bừng lên, mạnh mẽ đập tay xuống ngực, mắt trợn lên giận dữ nhìn Nguyễn Điềm, ” Mày không được phép đi làm ở đây nữa! Ức-!”
Nguyễn Điềm hơi mím môi.
Xuất môn không xem lịch a, Triệu Phùng tức muốn chết rồi, ” Cười cái gì mà cười! Không cho cười! Ức… Nếu mày ra sớm chút thì tao sẽ không phải ăn nhiều đồ như vậy! Đều… Ức! Đều tại mày!” Triệu Phùng vung quyền đập tới, bị Nguyễn Điềm thoải mái tránh né, cậu tức đến giậm chân, ” Ta… Ức! Tao khó chịu muốn chết! Mau rót cho tao cốc nước!”
Nguyễn Điềm quay người đi vào, mấy phút sau đi ra, đưa cho Triệu Phùng một ly nước. Triệu Phùng tiếp nhận, ngửa đầu một hơi uống hết, dùng sức vỗ vỗ ngực, nghe Nguyễn Điềm ở bên cạnh nói, ” Tôi đã nói chuyện với ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-mem-cung-rat-ngot-ngan-nhuyen-ngan-diem/1307701/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.