"Anh có nhìn thấy không? Nhìn thấy không?" Cô xấu hổ đỏ mặt, khẩn trương tự hỏi, cách nhau một con hẻm nhỏ chỉ có hai mét, khoảng cách không xa, thị lực của người bình thường thì không khó để nhìn thấy cô, nếu như bị anh phát hiện nhà cô ở nơi này, nói không chừng anh sẽ đến trả thù...tiêu rồi, tiêu rồi, ai bảo cô ham mê sắc đẹp của anh, nhìn anh chằm chằm làm chi.
Cô nhát như thỏ đế, không dám hiện thân, vẫn núp ở phía dưới cửa sổ, đợi đến khi tiếng người hoàn toàn biến mất, mới nhẹ nhàng ló đầu nhìn về phía công viên...
“Đi rồi, phù...” Cô thở một hơi thật dài, từ từ đứng dậy, dựa vào mép bàn, nhìn sân bóng rổ yên tĩnh, trong đầu chợt hiện ra rất nhiều linh cảm.
Cô dựa vào thành cửa sổ, cầm bản vẽ và viết, tay khéo léo miêu tả không ngừng, vẽ bức tranh cũng không phải là thiết kế trang phục cho búp bê Điềm Tâm, mà là tư thế cuồng dã kinh người khi “anh” chơi bóng.
Cô vẽ chuyên chú, cũng không rõ tâm trạng của mình là gì nữa, đề phòng anh rồi lại âm thầm ngưỡng mộ anh, muốn ăn miếng trả miếng với anh, lại lo lắng anh sẽ trả thù cô.
Giữa bọn họ cũng khó có thể trở thành bạn bè được, sau khi cô khiến anh xấu hổ trước mặt mọi người ở phố Náo, nhất định là bọn họ đã vô duyên rồi.
Đáy lòng cô có chút tiếc nuối, tháo giấy vẽ từ trên bản vẽ xuống, dùng nam châm cố định ở mép đèn bàn, ngồi trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-la-yeu-em/2934758/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.