Lúc này Tống Hãn nắm tay của cô trước mắt bao nhiêu người, ý nghĩ duy nhất của cô chính là .. trốn. không khí trầm mặc trong phòng khiến cho côhiểu rõ những người này còn kinh ngạc hơn cả cô. một hồi lâu, rốt cục có người to gan mở miệng phá vở không khí quỷ dị này lúng túng nói: “Giáo sư, vị tiểu thư này là…”
“Em tên Joyce, là em gái của anh ấy” Sợ người nào đó nói linh tinh khiến mình bối rối nên Vu Giai Thần lớn mật trả lời. Tiếng anh của cô rất là lưu loát, nhưng sau khi nói xong ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Tống Hãn cũng không có, sự can đảm của cô chỉ đến đây thôi.
“thì ra là em gái”. Vẻ mặt của mọi người tràn ngập thất vọng, còn tưởng rằng có bát quái gì về giáo sư.
“Hãn”, giọng nói nữ tính mềm mại mang đậm chất London vang lên, cơ thể rất có kỹ xảo chen vào từ từ đến gần, “tối qua chúng ta tính ra một tổ tư liệu mới, anh có muốn xem bây giờ không?”
Mặc dù chỉ khoác áo trắng nghiên cứu nhưng vẫn toát lên mười phần hấp dẫn, nhất là mái tóc màu đỏ rực lửa, như thiêu đốt. Tống Hãn có thể ko bị hấp dẫn? hắn vẫn nắm tay Vu Giai Thần chỉ về phía ghế ngồi: “Ngồi ở chỗ đó”.
“Vâng” cô vô tình đáp lại, thiệt là Vu Giai Thần, mày cần phải phản kháng, vì cái gì trước mặt mọi người mày không khiếp sợ, không lo lắng, nhưng hết lần này đến lần khác trước mặt hắn có bao nhiêu nhát gan thì có bấy nhiêu nhát gan? Đối với lời của hắn cô không dám có dị nghị. Ngoan ngoãn ngồitrên chiếc ghế dựa, trong thấy người nào đó lên lầu thay đổi áo khoác trắng, sau đó lập tức bị mọi người vây quanh, một đống tư liệu ào ạt tới, xem ra rất bận rộn. Thiệt là, nếu đã bận rộn như vậy, tại sao phải mang cô tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-kho-khong-yeu/1531600/quyen-1-chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.