Đêm khuya, trong dàn hoa mộc sum suê ở Chiêu Hành Viên, có một, hai bụi cây khẽ lay động, nhưng vì trời đã tối, xung quanh lại hẻo lánh nên không bị ai chú ý. Ô Miên ẩn núp trong bụi cây hết sức cẩn thận, tai mèo rung rung, phải xác nhận không có người rồi thì cậu mới dám dè dặt tiến về phía mục tiêu.
Cậu không thể dùng phép thuật, mà người trong Chiêu Hành Viên lại thường xuyên xua đuổi mèo hoang, khiến Ô Miên muốn nhìn ân nhân cứu mạng một chút cũng rất khó khăn.
Mục tiêu của cậu là cây đại thụ gần chủ viện Úc Uyển của Chiêu Hành Viên nhất, nghe nói cái cây này có thụ linh bốn mươi, năm mươi tuổi, tuy nói là gần nhất nhưng vẫn khá xa so với chủ viện, may mà có những nhánh cây vươn ra để thu hẹp khoảng cách.
Ô Miên thò đầu ra khỏi bụi hoa rồi chạy một mạch đến dưới tàng cây, sau khi cảnh giác nhìn chung quanh, cậu vội vàng leo tót lên.
Xa xa, có mấy người giúp việc đi qua đi lại, nhưng lông cậu màu đen, chỉ cần không dùng ống nhòm thì có lẽ sẽ không thấy được.
Ô Miên nhanh chóng trèo đến chỗ nhánh cây, tìm một vị trí thích hợp rồi ngồi xuống, nhìn chằm chằm chủ viện Úc Uyển không chớp mắt. Tiếc một nỗi, bên trong đèn điện sáng choang nhưng chủ nhân của ngôi viện lại không ở đây.
Cậu thất vọng nằm trên cành cây, khó khăn lắm mới vượt qua bao nhiêu gian nan để tới đây, thế mà ân nhân không có mặt.
Ô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rat-kho-de-mot-con-meo-co-the-bao-an/2621350/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.