Mọi người dở khóc dở cười nhìn bác sĩ thú y, cứ cho rằng anh không vui vì nửa đêm còn phải làm việc thì cũng không cần phải ra vẻ như thế chứ?
Bác sĩ thú y bối rối nằm trên nền đất lạnh lẽo, lát sau mới ngẩng đầu nhìn con mèo kia một cái. Con mèo mun vẫn ngồi nghiêm chỉnh trên bàn, thậm chí còn nghiêng đầu nhìn anh như thể hoang mang lắm. Trong chớp mắt, bác sĩ thú y thấy hình như mình không bình thường, nhưng rõ ràng vừa nãy cái đuôi mèo quất vào mặt anh giống như một cái gậy vậy, đầu óc anh loạn hết cả lên.
Thậm chí đến bây giờ bác sĩ thú y vẫn thấy đầu mình ong ong, không tỉnh táo lắm.
Tạ Cửu Triết nhìn dáng vẻ nằm dưới đất của bác sĩ, không kìm được mà nhéo mi tâm, nói: "Sắp xếp người đưa bác sĩ đến bệnh viện."
Bác sĩ thú y đã làm việc ở Chiêu Hành Viên rất lâu rồi, rất cẩn thận, những con chó giải ngũ kia cũng được anh chăm sóc rất tốt, không đến nỗi chỉ vì phải làm việc lúc nửa đêm mà ăn vạ như vậy.
Tạ Cửu Triết nhìn chú mèo, thây đôi mắt vô tội của nó thì thở dài, "Không còn chuyện gì nữa thì chú Trà cho người dựng ổ mèo rồi nghỉ ngơi đi thôi."
Một đêm này, Tạ Cửu Triết có sức chín trâu hai hổ thì cũng thấy mệt. Ngay từ đầu phải đi dự tiệc xã giao đã rất hao tổn tinh thần rồi, sau đó lại gặp phải "sự kiện linh dị", rồi lại giằng co với con mèo này nửa ngày, bây giờ anh chỉ muốn làm cho Chiêu Hành Viên yên tĩnh lại, không xảy ra bất kì chuyện ngoài ý muốn nào, có gì thì mai tính tiếp.
Ô Miên ngồi chồm hỗm tại chỗ vẫn nhìn chằm chằm vào Tạ Cửu Triết đã xoay người đi về phòng, hừ, khoảng cách lớn như vậy là không được, cậu phải nghĩ cách để làm cho Tạ Cửu Triết biết rằng lông của cậu không gây dị ứng.
Đợi bóng lưng Tạ Cửu Triết hoàn toàn biến mất, Ô Miên nghe thấy chú Trà nói phía sau: "Mèo con, lại đây."
Ô Miên quay đầu nhìn về phía chú Trà, sau đó ngay lập tức bị biệt thự mèo thu hút sự chú ý. Đây là ổ mèo trong miệng Tạ Cửu Triết á? Ổ mèo này to quá rồi đấy? Này là ổ mèo dữ chưa, biệt thự mèo mới đúng!
Cậu thề, đây là biệt thự mèo sang trọng nhất, đẹp đẽ nhất mà cậu từng nhìn thấy, cao gần bằng một tầng nhà của con người, có đèn điện hiện đại, ánh sáng rất ấm áp. Hơn nữa mỗi tầng lại có một chức năng riêng, bao gồm ăn, uống, tiêu, tiểu, ngủ, chơi, thậm chí còn có một con đường bằng kính trong suốt cho mèo nghịch nữa.
Mèo con sao có thể chống lại sức quyến rũ chết người của một căn biệt thự mèo đẹp như vậy chứ?
Ô Miên dựng đuôi, phấn khích phóng đến, vừa vào biệt thự đã bắt đầu dò xét lãnh địa từ trên xuống dưới. Dù là mèo yêu nhưng nhìn thấy biệt thự mèo đẹp như vậy thì cậu cũng không chịu nổi, huống chi đây còn là biệt thự mà ân nhân mua cho cậu.
Chú Trà thấy bộ dạng cực kỳ phối hợp của Ô Miên thì lẩm bẩm: "Còn rất biết tính người."
Ông vừa nói vừa khóa cửa biệt thự mèo lại rồi trỏ trỏ vào cửa sổ thủy tinh trong suốt, "Từ hôm nay mày là mèo nhà rồi, không thể chạy lung tung được nữa, nghe chưa?"
Ô Miên cũng không quan tâm đến cái khóa cửa, cậu là yêu quái mà, sao có thể bị nhốt được!
Nếu như bị nhốt thì chắc chắn là do cậu tự nguyện.
Ô Miên ngồi trước cửa sổ kêu meo meo hai tiếng, giọng vừa mềm vừa ngọt, chú Trà nghe xong cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Chờ chú Trà đi, Ô Miên lưu mùi của mình ở khắp biệt thự mèo rồi lén lút trèo ra, chạy thẳng đến phòng cho khách, rón rén chui vào chăn, tạo một kết giới giảm thanh rồi móc điện thoại ra dùng.
Điện thoại mất rất lâu mới kết nối được, vừa kết nối cậu đã nghe thấy giọng nói cực kỳ nóng nảy truyền đến từ đầu bên kia: "Thằng nhóc con, hơn nửa đêm không ngủ mà còn gọi cái gì?"
Ô Miên thản nhiên nói: "Sư phụ, chúng ta vốn dĩ là động vật sống về đêm, buổi đêm không ngủ mới là bình thường."
Sư phụ Miêu:...
"Nói đi, làm sao? Gặp chuyện gì khó à? Ta đã bảo con rồi, bây giờ báo ân là không phù hợp, hay là con cứ về trước, mấy trăm năm nữa báo ân sau." Sư phụ Miêu thở dài bất đắc dĩ.
Ô Miên lắc đầu ngay, "Không được, mấy trăm năm nữa thì anh ấy đâu còn là anh ấy nữa."
Tuổi thọ của loài người huy hoàng nhưng ngắn ngủi, mấy trăm năm nữa cũng đủ để Tạ Cửu Triết luân hồi mấy lần. Mặc dù vẫn là linh hồn đó nhưng Ô Miên luôn cảm thấy không giống, trí nhớ khác nhau, hoàn cảnh lớn lên khác nhau, tính cách khác nhau, thiếu cái nào cũng không phải là Tạ Cửu Triết.
Sư phụ Miêu lười biếng nói: "Con nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
Ô Miên kể lại chuyện tối nay một lần rồi hỏi: "Sư phụ, họ vẫn đang điều tra cái xe đó, con phải làm sao bây giờ? Còn nữa, làm thế nào để con có thể xuất hiện ở cả hình người và hình mèo cùng một lúc nhỉ?"
Sư phụ Miêu nghe xong thì nhảy dựng lên, "Con coi lời ta là gió thoảng mây trôi à?! Đã bảo con là không được dùng phép thuật trước mặt loài người, thằng nhãi con đúng là thiếu đòn!"
Ô Miên sợ rúm vó, sư phụ của cậu cưng chiều cậu là thật, cái gì tốt cũng cho cậu, nếu không, dù cậu có thiên phú trác tuyệt đến mấy thì cậu cũng không thể biến thành người sau mười mấy năm được. Mà ông hung hăng cũng là thật, cậu nghịch ngợm phá phách rồi bị ông cho ăn đòn không hề ít.
Sư phụ Miêu nói: "Cứ để cho họ điều tra, chỉ cần không có chứng cứ thì con cứ nhất quyết tỏ ra không biết, nếu không được thì con lại bí mật làm cho cái xe kia bay một lần nữa, chỉ cần không gặp đạo sĩ mạnh thì loài người sẽ không phát hiện ra đâu."
Ô Miên nghe xong thì hơi xoắn xuýt, "Nhưng mà... Con sợ vệ sĩ của Tạ Cửu Triết sẽ bị dọa chết, làm một lần nữa thì có xảy ra chuyện không ạ?"
Sư phụ Miêu bắt được trọng điểm ngay, "Tạ Cửu Triết có sợ không?"
Ô Miên nghĩ nghĩ, từ đầu đến cuối, Tạ Cửu Triết dường như chỉ hơi khác thường một chút, cậu nói rất chắc chắn: "Có lẽ là không đến nỗi sợ quá? Dù sao thì con cũng không phát hiện ra."
Sư phụ Miêu vô lại nói: "Nếu con sợ dọa Tạ Cửu Triết thì làm lúc cậu ta không có ở đó là được, tốt nhất là lúc không có người ở đó, thì sẽ không cần lo nữa mà?"
Ô Miên bừng tỉnh, không có ai ở đó thì là không dùng phép thuật trước mặt con người rồi, thế thì không thành vấn đề! Không có ai ở đó thì sẽ không bị phát hiện, cậu sẽ không phải lo gì, dù sao camera cũng không nhiều đến mức đấy!
Ô Miên vui vẻ nói: "Cảm ơn sư phụ, sư phụ quả là lợi hại!"
Sư phụ Miêu dương dương tự đắc, "Đương nhiên, sư phụ của con là đại yêu quái thông minh nhất thôn Kính, chuyện gì cũng giải quyêt tốt, con nhớ hồi xưa xem Tây Du Kí không? Một sợi lông của Tôn Đại Thánh có thể biến thành một con khỉ, sư phụ cũng có một phép thuật giống như vậy, dù không lợi hại như Đại Thánh nhưng cũng đủ để lừa gạt người phàm mắt thịt, con phải nhớ là ban đầu chưa thành thạo thì không được khống chế hai thân thể cùng một lúc."
Sư phụ Miêu vừa nói vừa lấy ví dụ, ban đầu có một con khuyển yêu định khống chế hai thân thể cùng một lúc, kết quả là rối tung cả lên, thân người thì tứ chi chạm đất, thân chó thì đi bộ bằng hai chân.
Ô Miên nghiêm túc ghi nhớ, vui vẻ nói: "Cảm ơn sư phụ, sư phụ, hai ngày nữa nhận tiền lương con sẽ mua đồ ăn ngon biếu ngài, tối nay Tạ Cửu Triết đã chuẩn bị cho con rất nhiều thức ăn và đồ hộp ngon!"
Cậu vừa nói vừa nhớ đến đồ ăn, con người có thể nghĩ rằng chúng giống hệt nhau nhưng mèo thì lại thấy rất ngon, nhất là đồ hộp, vừa thơm vừa ngon, nghĩ thôi cũng đủ khiến cậu thèm nhỏ dãi.
Bên kia điện thoại, sư phụ Miêu nghe tiếng nước miếng của học trò mình, nghĩ bụng: Báo ân mà lại gặp chuyện tốt vậy sao?
Trong chớp mắt, sư phụ Miêu cũng muốn có một ân nhân giàu có như vậy.
Nghĩ vậy nhưng ngoài mặt, sư phụ Miêu vẫn cực kỳ dè dặt, "Vô nghĩa, nhóc mèo con đừng suốt ngày muốn gây chuyện là được."
Ô Miên lí la lí lắc nói ngọt, dỗ cho sư phụ cực kỳ vui vẻ, cúp điện thoại xong thì lập tức đi tìm mấy thứ vừa ăn trên Internet, chờ có lương thì mua rồi gửi cho sư phụ. Ai ngờ, mở thanh tìm kiếm ra, cậu mới nhận ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng: Cậu không biết những thứ đồ ăn, đồ hộp cho mèo đó tên là gì!
Ô Miên đành phải từ bỏ, đợi lúc có cơ hội thì nhìn sau. Bây giờ cậu cần phải biết rốt cuộc thì Bát Quái Lâu là chỗ nào, tìm một hồi thì toàn ra những tin tức kiểu "Sự kiện linh dị ở Bát Quái Lâu", còn có cái gì mà "Khám phá bí ẩn ở Bát Quái Lâu" các kiểu.
Cậu biết, một khi sự kiện linh dị xuất hiện ở nơi nào đó trên thế giới loài người thì chắc chắn rằng chỗ đó có vấn đề.
Ô Miên lập tức lướt xuống dưới, quả nhiên thấy ngay phần giới thiệu về Bát Quái Lâu. Đúng như đám người Tạ Cửu Triết đã nói, nơi đó là một âm trạch.
Thứ gọi là âm trạch, chính là nhà cho người chết ở. Ngay từ đầu, tiểu khu này được thành lập cho người chết ở, vì đất xây mộ rất khó mua, muốn mua một lần cho hai mươi năm thì cũng cần rất nhiều tiền, nhiều người không có tiền bèn gửi luôn tro cốt ở nghĩa trang công cộng, không thèm cả hạ táng. Vị trí địa lý của Bát Quái Lâu cũng được, mỗi tội chỗ đó từng là bãi tha ma. Trước đó chính quyền đã mời người đến làm phép nhưng vô ích, mở trung tâm thương mại hay công viên giải trí thì cũng vắng tanh, cuối cùng đành dẹp tiệm cho lành.
Sau đó, một chủ đầu tư bất động sản đi đường tắt, xây luôn Bát Quái Lâu ở đó, xác định rằng đấy là nhà cho người đã khuất. Nhiều người nghĩ mua một căn nhà ở đây tiện hơn nhiều so với việc đi mua đất mộ, hơn nữa còn có quyền tài sản bảy mươi năm, không ít người đã nhảy vào.
Xem xong, Ô Miên chậm rãi đặt điện thoại di động xuống, cảm thấy lần này... E rằng cậu không thể tránh được hiềm nghi.
Người bình thường ai lại sống ở đấy chứ!
Sư phụ báo cậu!
Ô Miên dùng chăn che đầu, thân thể cuộn thành một quả bóng, đây là động tác cậu thích làm khi suy nghĩ, nhưng mà thân người sao có thể tiện lợi được như thân mèo.
Lăn trên giường hai vòng, đến lúc chui ra khỏi chăn thì mái tóc ngắn của cậu đã rối bù lên, khuôn mặt xinh đẹp nhìn buồn rười rượi. May là tính tình cậu phóng khoáng, nếu đã không thể lấp liếm thì cứ làm như lời sư phụ vừa nói, làm cho cái xe bay thêm một lần nữa lúc cậu không ở đó, chắc hẳn họ sẽ không nói là có liên quan đến cậu nữa chứ?
Cậu đúng là con mèo thông minh thứ hai thôn Kính.
Ô Miên tự giác nghĩ cách, động não một hồi, suy nghĩ cẩn thận một chút thì chuyện quan trọng hiện tại không phải là cái xe kia, mà là luyện phép phân thân cho tốt, nếu không sáng mai sẽ lộ tẩy mất. Từ trước đến giờ có khi nào cậu lại chăm chỉ như vậy đâu, luyện thuật pháp cả đêm không ngủ, nếu không phải do thiên phú trác tuyệt thì còn lâu cậu mới được như bây giờ.
Sau khi thuật pháp thành công, Ô Miên cảm nhận được thị giác của mình đã được nhân đôi lên, một là của người, một là của mèo. Cậu chỉ hơi nghĩ đến một chút, ý thức đã chuyển sang thân mèo, tai nhúc nhích, đuôi vẫy vẫy, không khác gì so với mọi khi, nhưng đúng như sư phụ đã nói, muốn điều khiển cả thân người và thân mèo cùng một lúc thì hơi khó.
Nhưng không sao, dựa vào tình huống hiện tại thì thời điểm cả mèo và người cùng xuất hiện cũng không nhiều.
Hầy, dạng người thì không thể ở lại Chiêu Hành Viên, dạng mèo lại không thể đến gần Tạ Cửu Triết.
Báo ân, khó ghê!
Vì cả đêm không ngủ nên hôm sau Ô Miên vừa nghe có động tĩnh đã dậy ngay, đi ra ngoài thì thấy người giúp việc đang lục tục chuẩn bị bữa sáng. Cậu nhớ đến cuốn sổ tay ghi những thứ cần lưu ý, bèn chạy đi hỏi chú Trà:
"Chú Trà, chú có thể cho con đến phòng bếp nhìn một chút được không ạ?"
Chú Trà biết rõ người có hiềm nghi lớn nhất trong chuyện ngày hôm qua là Ô Miên đang đứng trước mặt mình, nhưng không hiểu sao ông lại không thể tưởng tượng ra việc những âm mưu quỷ kế kia lại có liên quan tới cậu. Có lẽ là do ánh mắt của người này cực kỳ trong trẻo, ngoại trừ trẻ con thì đã rất lâu chú Trà mới thấy ánh mắt sạch sẽ như vậy xuất hiện ở những người thuộc lứa tuổi khác.
Ông cảm thấy, đôi mắt thanh khiết như vậy sẽ không cất giấu những mánh khóe quỷ mị kia đâu.
Chú Trà ôn hòa hỏi: "Sao cậu lại muốn đến phòng bếp?"
Ô Miên ngượng ngùng nói: "Con là trợ lý sinh hoạt của Tạ tổng mà, phải biết khẩu vị của ngài ấy mới được, dù đã có người đưa cho con một cuốn sổ tay ghi những điều cần lưu ý nhưng dựa vào đó thì con vẫn chưa hiểu rõ mọi việc."
Chú Trà vừa nghe đã cười híp mắt, ông không lập gia đình nên không có con, Tạ Cửu Triết là người mà chú chăm sóc từ nhỏ đến lớn, coi như con ruột, có một người nghiêm túc quan tâm đến Tạ Cửu Triết làm ông rất hài lòng.
Vì vậy, ông tự mình đưa Ô Miên đến phòng bếp, trên đường đi còn nói cho cậu nghe một ít sở thích của Tạ Cửu Triết. Bất ngờ là những thứ này cậu đều biết cả. Tuy Ô Miên vừa nói rằng có người đưa cho cậu một cuốn sổ tay, ông vẫn nhớ rõ, nhưng chú Trà cũng biết ngày hôm qua là ngày đầu tiên Ô Miên đi làm, trong đầu ông tự động bật ra một câu hỏi: Thời gian một ngày đủ để cho cậu ghi nhớ được nhiều như vậy sao?
Chú Trà nhìn Ô Miên, hơi kinh ngạc, "Cậu nhớ hết ư?"
Mặt Ô Miên toàn vẻ đương nhiên, "Đúng vậy, đơn giản lắm ạ."
Chú Trà hài lòng gật đầu một cái, nghĩ bụng nếu Ô Miên thật sự không có vấn đề thì ông sẽ khuyên Cửu tiên sinh giữ người này lại. Những trợ lý sinh hoạt trước kia nếu không muốn thấy người sang bắt quàng làm họ thì cũng muốn chuyển sang làm trợ lý công tác, chỉ muốn lấy chức vụ này làm bàn đạp để đi đường tắt, rất ít người hiểu rõ nhu cầu của Tạ Cửu Triết. Nhìn vào khía cạnh này, chú Trà đã có ấn tượng rất tốt với Ô Miên, mở lòng phá lệ để Ô Miên tự mình pha một ly cà phê.
Dĩ nhiên, ông cũng muốn cho Ô Miên thử một chút, những món khác không phù hợp để cậu tự làm, ai ngờ Ô Miên lại pha được thứ cà phê có mùi vị giống hệt như cà phê và Tạ Cửu Triết vẫn uống hằng ngày.
Năng lực học tập tốt như vậy khiến chú Trà thấy hơi khiếp sợ.
Lúc Ô Miên và chú Trà cười nói trở lại phòng ăn, Tạ Cửu Triết đã ngồi sẵn ở đó. Chú Trà nói: "Cửu tiên sinh, Ô tiên sinh chuẩn bị cà phê cho ngài."
Tạ Cửu Triết dừng tay một chút, anh tương đối bắt bẻ mùi vị cà phê, nhiều đường hơn hay ít đường hơn cũng không được, thậm chí đến cả thời gian rang hạt cà phê và mức độ lửa cũng có yêu cầu riêng. Nhưng nhìn Ô Miên bưng cà phê tới với vẻ mặt khao khát, Tạ Cửu Triết vẫn bưng lên uống một ngụm.
Cà phê vừa vào miệng, anh không khỏi thấy hơi ngạc nhiên, dường như cà phê này giống hệt với thứ mà anh uống hằng ngày.
Chân mày anh giãn hẳn ra, "Không tồi, chú Trà dạy cho cậu?"
Ô Miên vui vẻ nói: "Trong sổ tay mà Ngụy Khải Phong cho tôi có ghi, chú Trà cũng dạy tôi nữa."
Tạ Cửu Triết hỏi: "Sổ tay? Sổ tay gì?"
Ô Miên tròn mắt, "Là cuốn sổ ghi rất nhiều thứ cần lưu ý, trợ lý Ngụy nói đã đặc biệt chuẩn bị cho tôi."
Tạ Cửu Triết nghe thấy hai chữ "đặc biệt" thì không khỏi nhíu mày, vốn dĩ anh không quan tâm đến chút cạnh tranh nho nhỏ giữa các nhân viên, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc là được, nhưng bây giờ đột nhiên anh lại thấy hứng thú, bèn mở miệng hỏi: "Đưa tôi xem một chút."
Ô Miên hơi ngượng ngùng gãi đầu, "Ở công ty mất rồi, tôi đi lấy ngay."
Ô Miên vừa định đứng dậy rời đi, Tạ Cửu Triết đưa tay đè vai cậu lại, "Bảo cậu ta gửi bản mềm, đừng nói là cho tôi xem."
Ô Miên ngoan ngoãn ngồi xuống lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Ngụy Khải Phong, cậu ta nhanh chóng trả lời lại, còn dùng giọng điệu cực kỳ thân thiện: Không xem hết được cũng không sao, nhìn Tạ tổng nghiêm túc vậy thôi, người mới phạm sai lầm là rất bình thường, không cần nghĩ nhiều.
Nhưng Ô Miên còn chưa đọc tin nhắn của cậu ta, nhận được tài liệu xong thì cậu đưa ngay điện thoại cho Tạ Cửu Triết. Tạ Cửu Triết khựng lại giây lát, anh cứ nghĩ Ô Miên sẽ gửi tài liệu sang cho mình, điện thoại thường chứa những thứ riêng tư, nhiều người không quá vui vẻ khi người khác xem điện thoại của mình. Nhưng trước ánh mắt cực kỳ thản nhiên của cậu, anh đành nhận lấy cái điện thoại rồi đọc được tin nhắn của Ngụy Khải Phong.
Khóe miệng Tạ Cửu Triết cong lên, ánh mắt lại lạnh như băng. Nhìn thì có vẻ Ngụy Khải Phong đang an ủi Ô Miên nhưng toàn dụ dỗ cậu bỏ bê công việc, điều đầu tiên phải làm khi dẫn dắt người mới là nói cho họ biết cái gì có thể làm, cái gì không, chứ không phải nói với họ rằng không làm cũng không sao.
Tạ Cửu Triết ngẩng đầu nhìn Ô Miên một cái, lại phát hiện ra dường như đối phương không hề phát hiện ra bất cứ điều gì.
Nhất thời, anh cũng chần chờ. Chẳng lẽ mình đã thật sự chọn một cái bình hoa di động vào làm việc sao?
Dù anh không trông mong trợ lý sinh hoạt có năng lực làm việc tốt, nhưng chỉ là một cái bình hoa thì cũng không phù hợp lắm.
Nhưng Tạ Cửu Triết cũng không muốn sa thải Ô Miên, chỉ nghĩ rằng cậu cần học hỏi thêm nhiều điều.
Anh vừa nghĩ vừa bấm chuột mở file pdf ra, sau đó thì bị tổng số trang ba nghìn làm cho sang chấn tâm lý. Đợi ổn định tinh thần, anh mới mở được file, không thể không nói rằng trong này viết rất chính xác rất chi tiết về anh, nếu chỉ đọc cái file này thì có lẽ sẽ cảm thấy đây là sự tận tâm của cấp dưới đối với công việc liên quan trực tiếp đến cấp trên của mình.
Nhưng vấn đề ở đây là, Ngụy Khải Phong cứ như nô lệ của xã hội cũ đang phục dịch chủ nhân vậy?
Anh chỉ tuyển một trợ lý sinh hoạt để xử lý chút việc vặt vãnh, làm cặn kẽ như vậy để làm gì? Nhiều thông tin như vậy ngược lại sẽ quấy nhiễu óc phán đoán, đối phương còn đặt những thứ thực sự cần lưu ý ở phía sau, tâm tư gì cũng rõ như ban ngày.
Vẻ mặt của Tạ Cửu Triết không vui, "Xóa đi, không cần xem những cái này, làm tốt những việc tôi giao cho cậu là được."
Ô Miên ngẩng đầu, mờ mịt nhìn anh, "Á? Nhưng mà... Nhưng mà tôi đã nhớ hết rồi, phải quên đi sao?"
Tạ Cửu Triết chậm rãi ngẩng đầu nhìn cậu, "Cậu nói gì? Nhớ hết rồi?"
Ô Miên ngoan ngoãn gật đầu, Tạ Cửu Triết hơi nhíu mày, chọn bừa một trang rồi hỏi: "Điều 12, trang 349 viết gì?"
Ô Miên đáp lại ngay: "Nhắc Tạ tổng về nhà cũ dùng cơm vào thứ bảy."
Tiếp đó, Tạ Cửu Triết lại liên tục chọn bừa một trang, một điều nào đó, Ô Miên đều có thể trả lời đúng ngay lập tức.
Tạ Cửu Triết trả điện thoại cho Ô Miên rồi đột nhiên cười nói: "Chọn cậu làm trợ lý sinh hoạt đúng là làm mai một nhân tài."
Không phải anh chưa từng gặp qua người nhìn một cái là nhớ ngay, dù vậy thì người ta cũng có giới hạn, vượt quá giới hạn thì cũng sẽ quên, hơn nữa lại rất nhanh quên. Rõ ràng Ô Miên không phải kiểu như vậy, đối phương như thể có công năng đặc biệt nào đó.
Ô Miên đàng hoàng nói: "Trừ cái này ra thì tôi không biết làm những thứ khác."
Tạ Cửu Triết cười một tiếng không rõ ý tứ, chỉ chỉ vào bàn rồi bảo: "Ăn cơm."
Chậm rãi dùng xong bữa sáng, anh mới hỏi: "A Tiến sao rồi?"
A Tiến chính là bác sĩ thú y bị quất một đuôi đêm hôm qua, Ô Miên nghe Tạ Cửu Triết hỏi vậy thì không khỏi thấy chột dạ, cắm mặt vào ăn.
Mặt chú Trà lộ ra vẻ kỳ quái, "Đã kiểm tra xong, bên bệnh viện nói rằng có nhiều mô mềm bị tổn thương, căng cơ và bị trầy xước ở nhiều nơi."
Ô Miên đang cầm thìa múc canh cũng ngẩn cả người.