Editor: Mù Tạt
——–
“Tôi không phải bình hoa.” Vu Thần An có thể bị fan nữ nói như vậy, nhưng nếu Hoắc Cẩm Đường nói lại lần thứ hai, cậu liền kháng nghị: “Lời thoại là do trước đây tôi học theo khuôn mẫu nên không chuẩn, bây giờ tôi đã không xem phim Hồng Kông nữa rồi, còn tìm thầy để sửa lời kịch nữa.”
“Vậy thì em rất tuyệt.” Hoắc Cẩm Đường nói.
“Nhưng tôi thấy ông ấy có vẻ đáng thương.” Vu Thần An còn đang nói về Hoắc Kiến Minh, “Bởi vì lần đầu tiên tôi nhìn thấy thì ông ấy cũng đã già rồi, mẹ tôi cho tôi xem bức ảnh tầm hai mươi mấy năm trước, trong nháy mắt mà ông ấy đã rất lớn tuổi như vậy, hơn nữa còn chẳng có người mà ông ấy yêu thương ở bên cạnh.”
Lời này tương đối dễ dàng nói ra khỏi miệng, Vu Thần An cũng không có gì để phân trần giải thích cả, mà cậu cảm thấy Hoắc Cẩm Đường có chút đáng thương. Con người không thể già đi trong nháy mắt, và tất nhiên cũng chẳng thể lớn lên trong nháy mắt, trước khi Hoắc Cẩm Đường học được cách tự vỗ về bản thân và đập tan hết thảy những quan niệm thông thường, Hoắc Cẩm Đường cũng là một đứa trẻ chìm trong tuyệt vọng.
Vu Thần An thì không nghĩ thông suốt được, trước kia cậu thường mất bình tĩnh và hỏi một số vấn đề ngu xuẩn, bị xa lánh ở trường học cũng sẽ chạy về nhà, mà mẹ cậu lại chỉ nói rằng bà ấy không biết phải làm gì, sau này khi đã trải qua đủ mong đợi và thất vọng, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rap-tam-bat-luong/1180626/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.