Chương trước
Chương sau
Một cái đồng hồ quả quýt màu vàng chậm rãi buông xuống.

Hạ Hầu Tiêu Nham nhìn đồng hồ quả quýt trong tay, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trước mặt Hạ Hầu Tiêu Nham giờ phút này là một gương mặt tràn ngập kiên nghị.

Đó là một nam tử trung niên thoạt nhìn hơn năm mươi tuổi. Nam tử này tuy đã có tuổi thế nhưng ánh mắt vẫn như trước có một loại khí chất không nộ mà uy.

Tên của hắn là Hạ Hầu Kim Uyên, chính là thân đệ đệ của đương đại gia chủ, Hạ Hầu Địa Tạng.

Gia chủ đời trước tổng cộng có hai trai hai gái, gia chủ đương nhiệm là Hạ Hầu Địa Tạng, đệ đệ Hạ Hầu Kim Uyên [ cha của Hạ Hầu Phương Diễn cùng Hạ Hầu Lục Sinh], nhưng sau đó có hai muội muội, Hạ Hầu Sở Giang [ mẹ của Hạ Hầu Thái Lam], cùng với...... Hạ Hầu Mộ Hoa, cũng chính là mẹ đẻ của Hạ Hầu Dạ Vương.

Khác với gia chủ đương nhiệm Hạ Hầu Địa Tạng, thái độ của Hạ Hầu Kim Uyên đối với Dạ Vương nghiêng về xúc động.

Đây là một mảnh rừng cây âm trầm.

“Nhật thực sẽ diễn ra vào lúc ba giờ chiều. Nghi thức sẽ bắt đầu vào thời điểm đó.” Hạ Hầu Kim Uyên dùng thái độ trên cao nhìn xuống Hạ Hầu Tiêu Nham:“Ngươi giấu bản đồ ở......”

“Ngươi không cần lo lắng.”

“Phải giết chết Dạ Vương, một khi hắn trở thành ‘Vương’, kết cục mọi người chúng ta như thế nào ngươi hẳn rõ ràng hơn ta. Chuyện này hai người các ngươi nhất định phải xử trí thỏa đáng.”

Nói tới đây hắn liền nhìn về phía sau.

Ở nơi đó, đứng một người.

Một mĩ thiếu niên toàn thân đồ đỏ, mĩ thiếu niên giờ phút này đang hơi cúi đầu, tỏ rõ thân phận.

Tổng quan gia tộc Hạ Hầu...... Linh!

“Cô Hoạch điểu báo tai ách, sẽ ứng nghiệm trên người Hạ Hầu Dạ Vương.” Linh cúi đầu nói.

“Rất tốt. Các ngươi hai người đều phải nhớ kỹ, nhất là ngươi Tiêu Nham. Ngươi chung quy là huyết mạch phân gia, cho dù ngươi đạt được bản đồ hoàn chỉnh cũng không được gia tộc tán thành. Chỉ có huyết mạch đích hệ gia tộc mới có thể chấp chưởng đại quyền.”

Những lời này là đang nhắc nhở Hạ Hầu Tiêu Nham, muốn hắn phải hiểu rõ bổn phận của mình.

Mà nội tâm muốn cướp lấy đại quyền gia tộc của Hạ Hầu Kim Uyên đã biểu lộ không bỏ sót.

Ngay tại lúc này, Linh nhìn về một hướng nào đó, hô to:“Ai ở đó!”

Tại một mảnh rừng cây hoang vu, cây cối thưa thớt cho nên không thể dễ dàng giấu được người.

Sau khi Linh hô to một tiếng, Tiêu Nham lập tức phóng về phương hướng đó!

Phía sau một thân cây xuất hiện bóng dáng một người, người kia hiện ra liền nhanh chóng bỏ chạy.

Đáng tiếc...... Nàng sao có thể thoát khỏi Hạ Hầu Tiêu Nham?

Không bao lâu, Hạ Hầu Tiêu Nham liền vọt tới trước thân ảnh kia, một phen bắt lấy!

Đó là một thiếu nữ.

“Ngươi là ai?”

Hạ Hầu Kim Uyên và Linh chạy tới.

“Xin...... Xin lỗi...... Ta không phải cố ý nghe lén......”

Nơi này đã tiếp cận lãnh địa tư nhân của Hạ Hầu gia, nói như vậy, nơi này rất ít khi xuất hiện người.

Hạ Hầu Kim Uyên nhìn thiếu nữ kia, lạnh lùng nói:“Nếu nàng đều đã nghe được, để phòng ngừa vạn nhất, trừ bỏ đi.”

“Không...... Không cần!” Thiếu nữ nhất thời kinh hoảng cầu xin tha thứ:“Ta, ta không dám can thiệp vào chuyện của vài vị đại nhân... cầu các ngươi, thả ta đi đi!”

Hạ Hầu Tiêu Nham lạnh lùng nhìn nàng nói:“Ngươi quả thực là rất không may.”

Tiếp theo hắn nhìn Linh nói:“Như vậy...... để ta động thủ.”

“Không...... Không cần! Không cần a!” Thiếu nữ sợ hãi đến hoa dung thất sắc!

“Van cầu các ngươi...... Đừng giết ta! ta không muốn chết, ta không muốn chết a! Ta chỉ là chờ ở nơi này muốn nhìn một chút, có thể thấy cái nữ nhân kia hay không... cái nữ nhân, Hạ Hầu Huyến Âm!”

Hạ Hầu Tiêu Nham đang định ra tay hạ sát, nghe được cái tên này lập tức truy vấn:“Ngươi vừa rồi nhắc đến ai?”

“Hạ Hầu Huyến Âm! Nàng không phải người Hạ Hầu gia sao?”

Đối với người bình thường mà nói, người thuộc gia tộc Hạ Hầu đều là tồn tại cao cao tại thượng. Người tông tộc hay phân gia cũng không có nhiều khác biệt.

“Hạ Hầu...... Huyến Âm...... Nàng giết nãi nãi của ta......”

Hạ Hầu Tiêu Nham dùng tay bóp cằm nàng, khiến nàng phải đối mặt với mình. Cái này là để tiện quan sát biểu tình, phán đoán xem nâng có đang nói dối hay không.

“Tiếp tục nói.”

“Bản đồ...... Nàng cầm đi bản đồ!”

Ngay sau đó, trên cổ nàng lại nhiều thêm một bàn tay.

“Nguyên lai là như vậy. Bản đồ là ngươi cho nàng. Như vậy trả lời ta... bản đồ còn lại ở nơi nào?”

“Ta...... Ta không biết......”

“Đem nàng mang về.” Hạ Hầu Kim Uyên vỗ bả vai Hạ Hầu Tiêu Nham: “Phương pháp để ngươi mở miệng có rất nhiều.”

“Nãi nãi của ta có lẽ biết được... nhưng nàng đã chết rồi...” Thiếu nữ vội vàng giải thích.

“Phải không? Vô phương. Khiến người chết mở miệng, ta cũng có biện pháp.” Hạ Hầu Kim Uyên lãnh khốc nhìn thiếu nữ, hỏi:“Như vậy, nói cho ta biết, tên của ngươi.”

“Tên... tên ta?”

“Trả lời!”

“Tên của ta là...... Hứa Thanh Hà......”

Sự tình xảy ra ở nơi này, không có người nào biết.

Trong trang viên vị trí hạch tâm nhất của Hạ Hầu gia tông tộc.

Nơi này là nơi ở của đương đại gia chủ Hạ Hầu gia, Hạ Hầu Địa Tạng.

Trên bậc thang cao cao, một thân ảnh bọc trong hắc bào, ngồi trên một chỗ tựa như vương tọa, mà bên dưới bậc thang là Hạ Hầu Dạ Vương đang ngồi xổm.

“Rốt cuộc, ngày này đã đến.”

Hạ Hầu Địa Tạng trên đài cao dùng âm thanh lạnh lùng nói:“Từ sau khi Tần Quảng chết, ta vẫn luôn chờ mong ngày này.”

Dạ Vương nhìn thân ảnh được bao trùm trong hắc bào kia cười cười.

“Ngươi...... Vừa rồi cười?”

Hạ Hầu Địa Tạng dùng âm thành tràn ngập uy nghiêm hỏi:“Ngươi đang cười cái gì?”

“Ta vốn tưởng rằng, phụ thân đại nhân sẽ đề cập tới mẫu thân trước, không phải sao?”

“Mẫu thân ngươi, đương nhiên cũng là......”

“Cũng đủ rồi đi? Trải qua nhiều năm giả bộ như vậy, phụ thân đại nhân không chán ghét sao?”

Sau đó hắn ngẩng cao đầu nói:“Hôm nay, mỗi một người trong Hạ Hầu gia tộc, bao gồm phụ thân đại nhân cũng sẽ dùng tất cả thủ đoạn để giết chết ta. Ta biết, bởi vì giá trị lợi dụng của ta đến ngày hôm này đã triệt để kết thúc.”

Hạ Hầu Địa Tạng đột nhiên đứng lên khỏi vương tọa, giận dữ hét:“Làm càn! Nghịch tử ngươi chẳng lẽ quên ta che chở ngươi suốt bao nhiêu năm qua sao?”

“Vương không có khả năng đồng thời xuất hiện hai người.” Dạ Vương đối với cơn thịnh nộ của Hạ Hầu Địa Tạng không sợ hãi chút nào:“Phụ thân đại nhân, đây là ngươi dạy ta.”

“Ngươi đừng vội nói bậy! Ngày sau, vị trí này chính là thuộc về ngươi. Bản đồ hoàn thành cũng sẽ giao vào tay ngươi!”

Hạ Hầu Dạ Vương cười nhạo, lời nói dối bực này cũng thật đáng chê cười a.

Người Hạ Hầu gia tộc đều vô liêm sỉ như thế sao?

“Bản đồ kia ta tất phải đạt được.” Dạ Vương lạnh lùng nói:“Bất quá, trước hết phải đợi sau khi tập hợp được bản đồ hoàn chỉnh, mới quyết định nó sẽ quy về ai.”

Đã không còn cần biểu hiện hòa bình giả dối nữa.

Bởi vì đã không còn bất cứ ý nghĩa.

Bất quá, ít nhất trước mắt song phương đang có quan hệ lợi ích nhất trí. Chỉ cần tồn tại lợi ích cộng đồng, cho dù cừu hận sâu thế nào cũng có thể bắt tay hợp tác.

Nhật thực đã sắp xảy ra!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.