Hạ Hầu Huyến Âm lưng đeo ba lô leo núi, đi lại trong rừng núi.
Mười phút trước, nàng lạc mất tung tích nam tử mặc áo trùm kia.
Hắn và nàng mục đích giống nhau... đều muốn tới Mân sơn.
Lại nói, tuy rằng nói Mân sơn là cố hương tổ mẫu, thế nhưng nàng rất ít khi nghe cha mẹ nhắc tới tổ mẫu. Tổ mẫu là loại người nào đều không hề nói qua.
Chỉ là...... thời điểm Tổ mẫu qua đời, đã từng trở về Mân sơn một lần.
Nàng vẫn còn nhớ rõ, trước khi tổ mẫu qua đời yêu cầu nàng và mẫu thân rời đi, chỉ đơn độc nói chuyện với phụ thân. Tuy không biết nói cái gì, nhưng hẳn là không thể nói cho mẫu thân biết. Sau đó mẫu thân từng hỏi qua, thế nhưng phụ thân chưa bao giờ ngay mặt trả lời. Nếu không phải tổ mẫu nghèo rớt mồng tơi, chỉ sợ mẫu thân sẽ hoài nghi có phải bà bí mật cho phụ thân một khoản tài sản nào đó hay không.
Mặc kệ có phải hay không, chẳng lẽ cứ thế không quản tới nam nhân mang mũ trùm kia sao?
“Không được...... Không thể cứ thế buông tay, ta phải tiếp tục điều tra!”
Lòng tự trọng của Hạ Hầu Huyến Âm rất mạnh, là loại hình tương đối cố chấp. Một khi nàng nhận định chuyện gì đó, liền không dễ dàng buông tay.
“Nếu hắn cũng đi Mân sơn, như vậy...... có thể gặp lại nhau cũng không chừng......”
Tới hiện tại, bộ dáng lúc tổ mẫu qua đời nàng vẫn ghi tạc trong lòng.
Không biết vì cái gì, bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rap-chieu-phim-dia-nguc/2278531/quyen-14-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.