Chương trước
Chương sau
Thứ hai.

Một ngày này, thành phố Đông Giang nghênh đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.

Diệp Tưởng ngồi trên xe buýt, thời điểm còn vài trạm nữa tới trường học thì Vũ Sóc bước lên xe.

Lúc này, bên cạnh Diệp Tưởng, cũng vừa vặn vì kịch bản an bài, không có ai. Vũ Sóc bước tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Tưởng.

Vũ Sóc nay đã trở thành phụ nữ, lúc nhìn về phía Diệp Tưởng ít nhiều có thêm vài phần nhu tình giống nữ nhân vừa mới kết hôn. Tuyệt vọng giữa sinh và tử, còn có 1 người để nắm tay, cùng nhau trải qua khó khăn, còn cầu điều gì xa vời hơn nữa?

Nguyện bên nhau trọn đời, bạc đầu không phân ly.

Vô luận có đợi được đến ngày bạc đầu hay không, đối với Vũ Sóc mà nói, chỉ cần còn sống, nàng sẽ vĩnh viễn không buông tay Diệp Tưởng.

Hai người đều đã đọc nội dung kịch bản mới ít nhất hơn 30 lần. Mỗi cái ngắt câu đều thuộc làu làu, cho dù không nhìn kịch bản cũng có thể trôi chảy nói ra.

Diệp Tưởng nắm lấy bàn tay Vũ Sóc.

Hắn ho nhẹ 1 tiếng nói lời kịch đầu tiên:“Ca ca ngươi và... Tích Kính đâu?”

“Ân...... Ta cố ý đi sớm hơn bọn họ 1 chút. Ta đã tính, lên chuyến xe này nhất định có thể gặp được ngươi.”

Nói đến đây, má nàng cũng hồng lên.

Nàng nhìn bốn phía, dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói:“Không...... Bất quá...... Nếu ta thật sự mang...... mang thai mà nói, về phía ba mẹ, nên làm thế nào......”

Nghĩ cũng biết, vào cuối những năm 90, 1 nữ sinh cao trung năm 2 chưa lập gia đình đã có bầu.... Không, cho dù ở thời đại này đều là chuyện đại nghịch bất đạo. Nghỉ học là điều đương nhiên, thậm chí ba mẹ nàng có khả năng đem Diệp Tưởng [ Kim Thư Đông ] kiện cáo lên tòa. Chung quy, tính toán dựa theo bộ điện ảnh này...... Tôn Di Hoa còn chưa đủ 18 tuổi.

Chỉ là, từ lời nói của Tích Kính mà xem, nàng sinh ra tuyệt đối trước khi Di Hoa tốt nghiệp. Như vậy, nếu muốn đểTích Kính ra đời, nhất định trước khi tốt nghiệp cần phải...... sắp xếp 1 vài chuyện.

Sự tình đêm qua sở dĩ phát sinh cũng là do suy nghĩ này chiếm nguyên nhân đa số. Bằng không với tính cách của Di Hoa, cho dù có chung tình với Kim Thư Đông cũng quả quyết không lên giường với hắn trước khi tốt nghiệp trung học. Nhưng vô luận phía trước có gian nan hiểm trở cỡ nào, Tích Kính tất yếu phải sinh ra. Một là vì bọn hắn là cha mẹ; hai là, nữ nhi trải qua vô số lần luân hồi thời gian, du tẩu bên cạnh sinh tử đều là vì bọn hắn. Ai có thể nhẫn tâm bóp chết sự sống của nàng?

Bất quá lại nói...... Nguyên nhân là vì Tích Kính trở về từ tương lai mới khiến cha mẹ nàng lên giường với nhau... đây là gà có trước hay trứng có trước đây?

Đương nhiên...... Mấy vấn đề này nhìn tuy rằng phiền toái, bất quá, nơi này chung quy cũng không phải thế giới chân thực, chỉ là 1 thế giới trong phim ảnh mà thôi. Hết thảy logic đều vì phục vụ kịch tình bộ phim. Bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện bug. Vật nguyền rủa và quang hoàn nhân vật chính là 2 minh chứng tốt nhất. Cho nên vấn đề Tôn Di Hoa chỉ sau 1 lần mà chắc chắn mang thai cũng là bug sắp đặt.

Sau khi đọc 1 lượt kịch bản mới là có thể biết hướng đi của bộ phim lúc này... đang bắt đầu tiến vào giai đoạn vạch trần lịch sử bị sương mù che phủ.

Từ hôm nay, trong trường học bố trí 1 đề mục, trọng điểm của đề mục là, thành lập các tiểu tổ nghiên cứu, cho các tiểu tổ tiến hành công tác nghiên cứu các loại chuyên môn, có thể là bất kể 1 phương diện nào liên quan tới toán lý hóa. Đương nhiên phương diện nghiên cứu vật lý cũng là trọng điểm. Bất quá tri thức học tập về vật lý của học sinh cấp 3 là cực kỳ thô thiển. Hơn phân nửa chỉ có thể thông qua lý thuyết tiến hành 1 vài thí nghiệm nho nhỏ mà thôi.

Cái này không tính là tác nghiệp, bởi vì đây chỉ là 1 văn kiện bộ giáo dục phát xuống. Dù có thế nào, văn kiện từ bộ giáo dục đưa xuống, không ai có thể bỏ qua. Hiệu trưởng Thượng Chu đã họp bàn với vài lão sư, truyền đạt tinh thần quán triệt đầy đủ yếu tố “giáo dục tố chất”. Lấy thành tích làm lựa chọn tiêu chuẩn nhất, phát triển toàn diện trí đức thể mỹ của học sinh... nói ngắn lại chính là 1 chuyện vô nghĩa.

Khái niệm giáo dục tố chất tuy là vấn đề đơn giản, nhưng nói đến tố chất, thứ này có muốn kiểm tra cũng không có tiêu chuẩn xác định. Trước mắt, chủ đạo chính là hi vọng khơi dậy nên hứng thú của học sinh. Nói cho cùng cũng là kinh nghiệm được lấy cứng nhắc từ các quốc gia phương tây mà thôi. Bất quá cái này không có khả năng lấy để thi đại học, chủ yếu là tìm kiếm những người có thành tích xuất sắc vượt trội....dù sao không liên quan tới thi đại học, học sinh cũng không mấy quan tâm chú trọng.

“Lớp chúng ta mỗi người tất yếu phải gia nhập 1 tiểu tổ nghiên cứu.” Long Ngạo Thiên chắp 2 tay phía sau, đứng trên bục giảng nhìn học sinh nói:“Trang giấy ở trước mặt, các ngươi đều đã thấy. Đầu tiên cần phải báo cáo 1 đề mục nghiên cứu, sau đó trước khi học kỳ chấm dứt, mỗi tiểu tổ phải nộp lại bản thành quả nghiên cứu. Ta sẽ không đưa ra ý kiến gì, cần dựa vào các ngươi tự suy nghĩ. Việc này tất yếu phải hoàn thành, nếu học kỳ kết thúc vẫn chưa thể hoàn thành, như vậy qua kỳ nghỉ đông sang năm lại tiếp tục! Hy vọng mọi người hoàn thành trong năm nay, để đầu năm mới có thể chơi vui vẻ ah!”

Lần này, phía dưới lớp nhất thời sôi trào, nhao nhao bàn luận.

Phương diện Vật lý, mọi người đều bàn luận về điện tử học, phương diện cơ học, hóa học chủ yếu nhằm vào vật dụng sinh hoạt, về lịch sử địa lý, đều là nhằm vào nghiên cứu lịch sử bổn quốc, phương diện chính trị cũng có người cho rằng có thể thông qua đề tài này lấy vị trí đứng đầu nhóm đề tài vào tay...

Mà lúc này, Diệp Tưởng bỗng nhiên giơ tay hỏi:“Lão sư...... Nếu là nghiên cứu về lịch sử trường ta có được hay không?”

Long Ngạo Thiên nghe đến câu này, đầu tiên làm ra một biểu tình sửng sốt, sau khi suy nghĩ nói:“Lịch sử trường ta?”

“Phải...... Theo ta được biết, trường ta năm đó thành lập vừa vặn khi văn cách (đại cách mạng văn hóa giai cấp vô sản) chấm dứt, khôi phục lại việc thi đại học không lâu. Ta nghĩ, có thể nhắm vào phương diện giáo dục thời đại này làm chủ đề cho đề tài.”

Thời đại những năm 90, có nhiều vấn đề khi xưa phi thường mẫn cảm nay đã không còn tính là đề tài mẫn cảm nữa. Lúc ấy khi Đặng Tiểu Bình khôi phục lại chế độ thi đại học, văn cách liền bị người ta coi là 1 loại lật lại bản án. Bởi vì hủy bỏ thi đại học có thể nói là dấu hiệu đặc thù của văn cách, từ sau đó sự nghiệp giáo dục xuống dốc trầm trọng. Mà Ngô Quảng Liệt sau khi tiến hành nhận thầu vườn trái cây, kiếm được tiền liền xây nên trường trung học Quảng Nguyệt.

Thế nhưng...... Sự thật không đơn giản như vậy.

Diệp Tưởng hi vọng muốn tiến thêm một bước nữa thăm dò quá khứ. Hắn muốn biết, sau lưng trường trung học Quảng Nguyệt đến tột cùng cất giấu cái gì.

“Dường như cũng không phải không thể.” Long Ngạo Thiên suy nghĩ một phen, nói:“Cũng có thể thử xem xem.”

Nghiên cứu về lịch sử trường Quảng nguyệt từ lúc này bắt đầu. Mà việc này một khi được cho phép,, trước mắt Lý Vĩnh Quân chính là đối tượng tốt nhất để thu thập thông tin. Kịch bản cũng sẽ liên tục để Lý Vĩnh Quân nhả ra 1 ít bí mật. Chung quy, tuy Long Ngạo Thiên diễn vai Lý Vĩnh Quân, thế nhưng hắn đối với quá khứ của Lý Vĩnh Quân hoàn toàn không biết gì cả. Tin tức chân chính vẫn là phải thu hoạch từ trong kịch bản.

Thu được càng nhiều tin tức...... Như vậy, cự ly tới lúc vén màn sương mù sẽ không còn xa!

Lúc này, bóng ma lớn nhất trong nội tâm Diệp Tưởng bắt nguồn từ 1 đoạn kịch tình nào đó trong phim......

Lúc ấy, ở trong đoạn kịch tình đó, hắn dùng huyết tinh xiềng xích giữ chặt 1 quỷ hồn, quỷ hồn đó mang theo hắn tiến vào 1 đoạn thời không không biết tại tầng 4 trường trung học Quảng Nguyệt.

Mà khi đó...... Diệp Tưởng theo bản năng của Thợ săn Ác Ma cảm ứng được 1 loại khí tức vô cùng khủng bố hoàn toàn vượt qua phạm vi năng lực của hắn!

Lúc ấy, khí tức hắn cảm ứng được là gì?[ chưa xong còn tiếp ]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.