Ánh trăng tỏa sáng trên cao.
Hoắc Thanh Lam thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, bồn chồn không ngừng.
“Ân...... Xin lỗi, ca tới chậm a!”
Cái nam nhân đáng khinh, đáng ghê tởm kia đã đến. Hắn từ mặt sau trường học vòng qua, trên miệng đang ngậm thuốc lá, trên người chỉ mặc chiếc áo may ô, chân còn đi một đôi dép lê.
Ba bước thành hai bước nhanh chóng đến bên Hoắc Thanh Lam, hắn nhả một hơi khói, nói:“Tới rất đúng giờ a. Tiền đâu?”
Hoắc Thanh Lam lui ra phía sau một bước, nói:“Ta...... Ta không có tiền!”
“Không có tiền?” biểu tình đáng khinh lộ ra một tia hung thần,“Nếu không có tiền, thì nắm đấm của ta sẽ không nhận ra ngươi a.”
“Ngươi...... Đại ca! Ngày xưa, Ta hiếu kính ngươi bao nhiêu tiền, ngươi cũng biết! Nhưng tiền của ta cũng không phải như túi không đáy! Cầu ngươi, hãy ngừng lại đi!”
“Nói thừa! Đại ca ta bình thường cũng không đối xử tệ với ngươi? Tiểu đệ hiếu kính đại ca là đương nhiên! Đừng nhiều lời, hôm nay không lấy tiền ra, đại ca ta cũng chỉ có thể khiến ngươi ghi nhớ nhiều một chút!”
“Đại ca...... Ngươi...... Ngươi đừng đánh ta a! Ta là thật sự không kiếm đâu ra tiền!”
“Cho nên ta phải khiến xương cốt của ngươi ghi nhớ, lần sau phải mang tiền đến!”
Nói xong, hắn từ một bên núi rác, rút ra một cây gậy gỗ, liền chạy đến đánh hắn!
Hoắc Thanh Lam với thực lực là hắc y giáo chủ, cho dù quyền của người này cứng rắn đến đâu, với hắn cũng chỉ như gãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rap-chieu-phim-dia-nguc/2278236/quyen-12-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.