Chương trước
Chương sau
Chín đại vật nguyền rủa của Nightliar đã thu thập đầy đủ, bao gồm cả mũi tàu Asmerson, con mắt Lucifer cùng chén rượu của bá tước Tulane.

Mà tại thời điểm Nightliar sống lại, những vật nguyền rủa kia đều tan biến.

Cự trùng mặt người trên bầu trời đột nhiên nhả ra rất nhiều sợi tơ màu đen cổ quái quấn quanh thân thể nó, hình thành 1 cái kén to lớn huyền phù giữa không trung!

“Đó là...... 1 cái Kén sao?”

Giây phút này, những kẻ vì mạng sống viết xuống danh tự người yêu thương nhất đều cảm thấy lựa chọn khi đó của mình may mắn cỡ nào. Địa ngục trùng căn bản giống như không nhìn thấy bọn họ, cũng không tập kích bọn họ. Bởi vì đối với Địa Ngục trùng mà nói, bọn họ chính là “Đồng loại”.

Mà thời điểm nhìn thấy cái kén lớn trên không trung, ai nấy đều minh bạch. Thời điểm thứ bên trong kén đi ra, đó chính là khi ma vương Nightliar chân chính sinh ra!

Lúc đó Nightliar không còn được gọi là “ác ma mạnh mẽ nhất dưới Satan ”nữa, mà chân chính là “Satan”!

Trong [ Thánh Kinh ], thời điểm nhân loại đứng trước tình cảnh diệt vong, Thượng Đế đã khiến Noah làm ra con tàu cứu thế, cứu vớt 1 bộ phận sinh mạng trên thế giới. Nhưng nay, thượng thiên cũng không có xuất hiện 1 con tàu Noah nào cả. Lựa chọn duy nhất của bọn họ chính là đạp lên con đường trở thành ác ma không có lối về. Bất luận thời đại nào, thần cũng được ác ma cũng tốt, nhân loại chỉ có thể lựa chọn tin phục 1 phương mới có thể sống sót.

Về phần đó là thiện hay ác, căn bản không có người để ý.

Nguyên nhân vì như thế, lịch sử nhân loại lại lần nữa bị tô son trát phấn. Xưng hô giữa ác ma và cứu thế chủ đều có thể tùy thời thay đổi.

“Thần”đối với 1 vài người nào đó chẳng phải cũng không khác gì “Ác Ma” sao?

Lúc này......

Còn bao nhiêu người sẽ tin tưởng vào cái gọi là thần?

Vô luận là Thượng Đế hay là Phật Đà. Giây phút này tín đồ thuộc về bọn hắn đều chỉ có thể trở thành thức ăn cho địa ngục trùng mà thôi.

Nam Cung Tiểu Tăng lúc này vẫn đang cố gắng dãy dụa. Chung quy có được Vô Gian chi Môn hắn miễn cưỡng đạt tới cấp bậc ảnh đế, sẽ không giống như Sherry chỉ vùng vẫy được 2 ba cái liền chết.

Hắn không biết vì cái gì không thể làm ra hành vi vi phạm NG! Một khi đã như vậy, chỉ có thể liều mạng giãy dụa tìm đường sống!

“A a a a a a a a a a a a a a a”

Sắc máu trên mặt hắn nhất thời trở nên nhợt nhạt, 1 thân quần áo trên người bỗng biến thành thuần 1 mầu trắng. Lúc này hắn đã quyết định đem chính mình biến thành 1 quỷ sai chân chính, trở thành một sứ giả Vô Thường!

Lúc này chẳng khác nào âm phủ Đông Phương quyết đấu cùng địa ngục Tây Phương.

Từng tầng xiềng xích bao trùm quanh Nam Cung Tiểu Tăng, rốt cuộc miễn cưỡng đem một bộ phận Địa Ngục trùng gạt ra. Lúc này hắn không khác nào 1 tên cương thi đứng đối diện với Mộc Lam.

Hắn biết, kế tiếp bất luận kết quả như thế nào hắn đều sẽ biến thành 1 “Quỷ” Sai chân chính, cũng chân chính chết đi.

Sau đó......

Nam Cung Tiểu Tăng, ném ra 1 đống tiền âm phủ, phóng về phía Mộc Lam!

Chết... cũng phải kéo theo ngươi làm đệm lưng!

Mộc Lam!

Mộc Lam tự nhiên nhìn ra được ý nghĩ của đối phương, lúc này đôi mắt hắn cũng biến đỏ, hình xăm ác ma trước ngực nhất thời thiêu đốt sáng lên!

Đồng dạng là hình xăm, nhưng hình xăm sau lưng của Tiêu Mộng Kỳ hoàn toàn không thể so sánh!

Hình xăm Ác Ma chính là tượng trưng của từng đời hắc y đại giáo chủ! Mỗi đời đại giáo chủ tân nhậm, trên ngực đều sẽ xuất hiện hình xăm này! Điểm này, khu ma nhân cũng có biết đến.

Hình xăm trước ngực Mộc Lam bốc cháy, trong tầm mắt của Nam Cung Tiểu Tăng, hình ảnh ác ma đó hoàn toàn ôm trọn tầm mắt.

Một đầu ác ma rít gào, há to miệng máu hướng hắn lao tới!

Nam Cung Tiểu Tăng lại vứt ra càng nhiều tiền âm phủ, đồng thời trong tay rõ ràng xuất hiện 1 cán bút, bút của phán quan!

Lục Đạo Luân Hồi trong truyền thuyết dân gian đều do Thôi phán quan chấp chưởng, chúa tể Sinh Tử bộ (sinh tử bộ là cuốn sách thống kê ngày giờ chết của mọi người trên thế gian). Đương nhiên nó không có năng lực chưởng khống sinh mệnh của quỷ sai, bằng không nó chẳng phải là death note phiên bản nghịch thiên. Nhưng ngay cả như thế, cây bút phán quan này cũng không hề đơn giản.

Một bút múa lên, tiếng rít gào của ác ma lập tức dừng lại!

“Ngươi và ta... cùng nhau xuống địa ngục đi!”

Theo sau, Nam Cung Tiểu Tăng hung hăng ôm lấy Mộc Lam! Đem cánh cửa Vô Gian địa ngục hoàn toàn mở ra!

“A a a a a a a! chết, chết, chết đi!”

Hầu Tước...... Tái kiến......

Sa La...... Tái kiến......

Sherry...... Tái kiến......

Còn có Kim Cực Thọ...... tên khốn khiếp nhà ngươi, chúng ta gặp nhau ở Địa Ngục đi......

Còn có Ngũ Sinh...... Ngươi đại khái có lẽ cũng không sống được tới lúc này đi?

Có lẽ...... Căn bản không cần nói tái kiến. Mọi người cuối cùng đều có thể gặp mặt tại thế giới bên kia.

Nam Cung Tiểu Tăng nhớ lại khi còn nhỏ, phụ thân mang hắn gửi trong chùa miếu, ngày qua ngày ở với sư phó. Làm 1 đệ tử tục gia phật môn, sư phó truyền thụ cho hắn võ nghệ thiếu lâm tự, càng dạy hắn nên thấu hiểu phật lý như thế nào.

Tuy rằng hắn sớm đã phá sát giới (ra tay giết người),nhưng hắn chưa từng 1 lần quên mình chính là đệ tử tục gia phật môn.

Sư phụ...... Ngài phỏng chừng đang ở Tây Phương Linh sơn cùng Phật giảng đạo đi? Đệ tử cuối cùng vẫn là phải tới địa ngục rồi.

Địa Tạng Vương Bồ Tát từng nói qua, “Địa Ngục vị không, thệ bất thành phật”. (Tức là khi địa ngục chưa trống không, tôi sẽ không thành phật.)

Đáng tiếc......

Địa Ngục là vĩnh viễn không có khả năng không.

Đệ tử...... Không trông cậy thành Phật. Chỉ hy vọng có thể giết chết vài kẻ đáng chết!

Vô Gian chi Môn mở ra, Nam Cung Tiểu Tăng gào thét ôm lấy Mộc Lam nhảy vào Vô Gian địa ngục.

Thời điểm Mộc Lam bị Nam Cung Tiểu Tăng ôm lấy thế nhưng không thể thoát khỏi hắn! Cuối cùng 2 người cứ như vậy rơi vào trong địa ngục!

Nam Cung Tiểu Tăng lúc này điên cuồng cười lớn, có thể kéo theo hắc y đại giáo chủ cùng nhau xuống hoàng tuyền cũng không tính là cô đơn!

Nhưng ý nghĩ này lại bị hiện thực tàn khốc đánh cho nát vụn.

Một cái đuôi màu đen đột ngột xuyên qua lưng Nam Cung Tiểu Tăng!

Phía sau Mộc Lam thế nhưng mọc ra 1 cái đuôi thật dài!

Cái đuôi của Ác Ma!

Theo đó sau lưng hắn cũng mọc ra 1 đôi cánh ác ma!

“Không...... Không có khả năng......”

Trong tình báo đạt được, căn bản không nhắc tới sự tình cái đuôi Ác Ma này!

“Tổng có vài đòn, phải tới cuối mới mang ra. Nếu ai cũng biết, đã không gọi là vương bài.”

Câu cuối cùng là dùng tin nhắn kịch bản gửi tới.

“Một đường đi thuận lợi. Nam Cung Tiểu Tăng!”

Hai mắt Nam Cung Tiểu Tăng lộ vẻ không thể tin được nhìn Mộc Lam đứng bên ngoài vô gian chi môn, còn bản thân không ngừng trầm luân trong hắc ám phía dưới!

“Không...... Không...... Không!”

Giây phút cuối cùng, Nam Cung Tiểu Tăng hét lên trong tuyệt vọng.

Tâm phúc của Hầu Tước, hãn tướng của rạp chiếu phim thứ 19, quỷ sai tối cường, Nam Cung Tiểu Tăng cứ như vậy vẫn lạc!

Vô Gian chi Môn khép lại.

Mộc Lam đạp xuống mặt đất, đuôi và cánh đều thu vào trong cơ thể.

Nam Cung Tiểu Tăng là đối thủ đáng giá để tôn trọng. Bất quá, nghĩ đến chuyện hắn rơi vào Vô Gian Địa Ngục, cho dù chết thì linh hồn cũng không được ngủ yên.

Đây chính là hiện thực, được làm vua, thua làm giặc.

Một phương thua đã chú định sẽ mất đi hết thảy.

Chỉ có phương thắng mới được xưng là chính nghĩa.

Lúc này, Mộc Lam nhận được 1 tin tức kịch bản nhắc nhở: Giết chết dự khuyết nhân vật chính thứ 6 - Nam Cung Tiểu Tăng, quang hoàn nhân vật chính tăng lên! Trước mắt dự khuyết nhân vật chính thứ 6 và thứ 7, Nam Cung Tiểu Tăng cùng Lý Tín Lăng đều đã tử vong. Tiếp theo bộ [phòng học dị độ 2] sẽ một lần nữa tiến hành sắp xếp lại số hạng dự khuyết nhân vật chính.

Lúc này, Hầu Tước bên kia.

Thời gian đông cứng bị giải trừ, mũi kiếm gãy trong tay đã không thể sử dung vô hạn như trước. Mà Hầu Tước cũng căn bản không có lực giải cứu đám người Phương Lãnh phía sau.

Sát na Nam Cung Tiểu Tăng chết đi, Hầu Tước làm linh môi tự nhiên có thể cảm ứng được.

Tiểu Tăng, chết!

Năm đó khi Hầu Tước bắt đầu chưởng khống rạp chiếu phim thứ 19, Tiểu Tăng nguyện ý trung thành là vì Hầu Tước đã từng cứu mạng hắn. Tiểu tăng là người có năng lực, cũng xưa nay luôn trung thành, cho nên Hầu Tước vẫn luôn rất coi trọng. Cho dù đã từng hoài nghi hắn là nội gián, nhưng nay chân tướng đã rõ ràng, hắn đối với người trung tâm với mình chưa bao giờ thay đổi.

Mà nay...... Hắn đã chết!

Hầu Tước lại lần nữa hung hăng vung ra một kiếm!

Dưới 1 kiếm này, Địa Ngục trùng đang vọt tới nháy mắt bị chém làm đôi, đường kiếm kéo dài ra phía sau tới vài trăm mét!

Nhưng không có tác dụng. Số lượng Địa Ngục trùng căn bản giết không thể hết.

Phía sau Hầu Tước còn có Kim Tứ Quý đang được sương khói của Sa La bảo hộ, nhưng không thể duy trì được lâu. Về phần Phương Lãnh cùng Tiêu Mộng Kỳ......

Bọn họ căn bản sống không nổi.

Tiêu Mộng Kỳ phóng thích hình xăm nguyền rủa sau lưng, nhưng không hề có chút ý nghĩa, Địa Ngục trùng nhanh chóng bào trùm toàn thân nàng, tới cuối cùng nàng cũng không có cơ hội nói ra lời NG.

Địa Ngục trùng cắn nuốt cũng không phải xương thịt mà là linh hồn.

Tiêu Mộng Kỳ rốt cuộc ý thức được, nàng không thể báo thù cho Dĩ Xuyên.

Hiện tại, nàng chỉ có thể tới thế giới bên kia làm bạn với Dĩ Xuyên.

Ngày xưa, từng màn tuế nguyệt khổ sở trôi qua trong rạp chiếu phim thứ 13 hiện lên trong đầu nàng. Vì để lấy được 1 kiện nguyền rủa mà không biết hy sinh bao nhiêu người, cũng trong đoạn thời gian đó mà tình cảm giữa Dĩ Xuyên và Mộng Kì thành hình. Bất quá hiện tại tất cả đều vô nghĩa.

Linh hồn bị Địa Ngục trùng thôn phệ, còn có thể tới thế giới của Dĩ Xuyên sao? Trong nháy mắt tử vong cuối cùng, chuyện Tiêu Mộng Kỳ suy xét, chính là chuyện này.

Mà Phương Lãnh, còn có Ôn Vũ Phàm cũng đồng dạng tuyệt vọng triệt để.

Ôn Vũ Phàm vừa rồi phát hiện, bản thân nàng không thể mở ra mộng cảnh. Không biết vì sao! Nàng giống như đã mất đi năng lực này vậy!

Dưới tình huống như vậy, thực lực của Ôn Vũ Phàm hạ xuống, ngay cả diễn viên tuyến đầu cũng không bằng!

“Không...... Không muốn!”

Ôn Vũ Phàm không muốn chết. Thật vất vả mới đi tới ngày hôm nay, thật vất vả mới triển hiện ra được tài năng của mình.

Thời điểm địa ngục trùng chạm vào người nàng, thiên phú mặt tinh thần của nàng rốt cục bạo phát.

Nam tử đứng trước mặt Sa La bỗng nhiên cảm giác thế giới trong mộng có biến hóa!

Tiếp theo hắn liền nhìn thấy, trong vườn nho đột ngột xuất hiện 1 nữ nhân.

Đó là Ôn Vũ Phàm.

Nàng lúc này thở hồng hộc té trên mặt đất.

Điều này làm cho Long Ngạo Thiên phi thường sửng sốt. Hắn đã hoàn toàn tiếp quản thế giới trong mộng này, thế nhưng còn có người có thể tiến vào!

“Có ý tứ......”

Mà Ôn Vũ Phàm bỏ qua nhục thể rốt cuộc nhảy được vào mộng cảnh, nhưng Phương Lãnh lại không có năng lực như vậy!

Vũ Sóc làm Linh môi tự nhiên cũng cảm ứng được nguy cơ của Phương Lãnh bên kia, thế nhưng nàng hiện là Nê Bồ Tát qua sông, tự thân khó bảo hộ.

Địa Ngục trùng đã hướng về phía nàng phi xuống!

Lấy thực lực của Vũ Sóc căn bản chống cự không nổi! Rất nhanh Địa Ngục trùng liền cắn nuốt thân thể nàng! Mà Diệp Tưởng ở 1 bên tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Phương Lãnh bị địa ngục trùng thôn phệ, không có bao lâu liền lâm vào trạng thái gần chết. Nếu không phải hắn có thể chất khô lâu vương thì đã không chống được đến bây giờ.

“Hầu Tước!” Hắn gửi cho Hầu Tước đang bạo phát giết trùng tử phía trước tin nhắn:”Xin ngươi...... Nhất định...... Nhất định phải giết chết Ác Ma kia! Nhất định!”

Dĩ Xuyên! Ta vô năng, không thể báo thù cho ngươi!

Phương Lãnh, diễn viên cấp bậc nguyên lão của rạp chiếu phim Địa Ngục thứ 13. Năm đó hắn, Tôn Dĩ Xuyên, Bạch Vũ Sóc chống đỡ rạp chiếu phim thứ 13, dựa vào đồng hồ bỏ túi khiến rạp chiếu phim thứ 13 bước lên con đường quật khởi. Thế nhưng cuối cùng hắn cũng đi tới mạt lộ. Trên chiến trường này, hắn căn bản không phát ra nửa điểm công dụng, không khác gì 1 tên pháo hôi. Đây là điều hắn không cam lòng nhất, hắn thà rằng oanh oanh liệt liệt chết trận cũng không muốn giống như hiện tại, không khác nào 1 tên tiểu tốt!

“Đáp ứng ta! Hầu Tước! Giết chết hắn! Nhất định phải giết hắn!”

Nhìn cái kén màu đen cự đại trên bầu trời, Hầu Tước trả lời Phương Lãnh.

“Ta đáp ứng ngươi.”

Chiếm được câu trả lời vừa lòng, Phương Lãnh rốt cuộc mỉm cười, nhắm hai mắt lại.

Rạp chiếu phim thứ 13, Phương Lãnh, Tiêu Mộng Kỳ song song chết đi!

“Không...... Không!”

Thân thể Vũ Sóc đã bị địa ngục trùng ăn đi gần hết, lúc này nàng cũng biết chính mình đã sắp chết, nhưng nhìn thấy Phương Lãnh, Tiêu Mộng Kỳ chết trước vẫn làm nàng đau lòng không thôi. Con người dù có kiên cường như thế nào cũng đều có 1 cực hạn. Hai người là chiến hữu sóng vai cùng nàng đi tới hôm nay, cư nhiên song song chết trước mặt nàng!

Bọn họ đã chết!

Mà hiện tại, chính nàng cũng chuẩn bị lên đường cùng với bọn hắn!

Vũ Sóc dựa vào thể chất mà Ác Ma khế ước thư ban cho, miễn cưỡng kéo dài hơi tàn đến bây giờ, Địa Ngục trùng muốn thôn phệ thân thể nàng còn phải tiêu phí một điểm khí lực. Bất quá, đã không thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Một bên khác. Diệp Tưởng.

Đầu hắn bị An Nguyệt Hình đạp lún vào trong bùn đất, chỉ còn chút da thịt sinh vào cổ. Hai cánh đều bị xé đi dẫn tới hắn không thể chữa trị vết thương.

Bất quá...... Hắn vẫn cảm ứng được chiến trường bên kia, từng sinh mệnh một biến mất.

Hết thảy hiện tại xảy ra tuy có khác biệt với lịch sử, nhưng khác biệt không quá lớn.

Phương Lãnh, Tiêu Mộng Kỳ vẫn phải chết đi.

Chỉ là...... so sánh với quá khứ rất không xong chính là, lần này ngay cả Vũ Sóc cũng sẽ chết.

Giây phút này, tất cả diễn viên còn sống đều nhận được 1 nhắc nhở.

Bộ điện ảnh đã tiến vào màn cuối cùng.

Rất nhanh, điện ảnh sẽ kết thúc.

Mà chú định, sẽ lấy sự diệt vong của khu ma trận doanh làm kết cục!

Không người có thể ngăn cản!

Diệp Tưởng cảm nhận thân thể đang bị Địa Ngục trùng điên cuồng cắn nuốt, linh hồn đau đớn kịch liệt khiến ý thức của hắn lâm vào sâu trong hỗn độn.

Hắn...... Hiện tại cái gì cũng không làm được.

Hắn...... Tính là nhân vật chính cái gì chứ?

Nói đến cùng, nhân vật chính không phải gặp phải bất luận tuyệt cảnh nào cũng có thể bùng nổ, vượt cấp giết địch. Đây cũng không phải điện ảnh chân chính, đương nhiên không có định luật chính nghĩa luôn chiến thắng tà ác. Trên thực tế trong hiện thực, chính nghĩa thường thường khuất phục tà ác, cho nên điện ảnh mới đưa ra 1 kết luận hư cấu hoang đường“Chính nghĩa tất thắng”.

Ta...... sẽ không bao giờ tin tưởng có thần tồn tại trên thế gian.

Lúc này, cái kén trên bầu trời bắt đầu xuất hiện những vết nứt.

Cái cứt chó gì mà không thể đem linh hồn bán cho ác ma đều cút đi cho ta.

Chỉ cần...... Có thể có quang hoàn nhân vật chính đủ cường đại khiến ta có thể chiến thắng Ác Ma này, như vậy mặc kệ là linh hồn hay bất cứ thứ gì, ta cũng đều có thể phụng hiến.

Những khe nứt trải rộng bên bề ngoài mặt kén.

Ma Vương sắp từ trong đó bước ra!

Hầu Tước, lúc này cũng bị vô số Địa Ngục trùng cắn nuốt thân thể!

Hắn rốt cục lấy ra vật nguyền rủa thứ 3!

Ý thứ của Diệp Tưởng bên trong hỗn độn đang cùng phân thân đối thoại.

“Vô luận là linh hồn hay là thứ gì, ta đều cho ngươi.”

“Cho nên...... xin ngươi giúp ta giết chết Ác Ma kia đi!”

“Dạ Vương!”[ chưa xong còn tiếp......]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.