Chương trước
Chương sau
Này...... Đây là......

“Tiểu Diệp, mau tỉnh lại!”

Diệp Tưởng xoa xoa mắt, từ từ ngồi dậy, chỉ thấy trước mắt lại là gương mặt của chủ quản tài vụ.

“Công việc đã xong chưa? Ngươi còn có thời gian ngủ?”

Diệp Tưởng nhìn chung quanh, cảm giác thật khó có thể tin được. Hắn cư nhiên đang ở trong công ty!

Không có khả năng...... Không phải đang quay bộ phim [phòng học dị độ] sao? Như thế nào hắn lại ở đây? Hắn hiện tại chính là Kim Thư Đông chứ không phải Diệp Tưởng a!

“Chủ...... Chủ nhiệm?”

“Làm sao? Ngủ tới choáng váng rồi?”

“Không...... Không phải, nơi này, là công ty sao?”

“Ngươi thật đúng là ngủ tới choáng váng! Mau làm việc cho ta! Tan tầm hôm nay bản thống kê phải xuất hiện trên bàn làm việc của ta!”

Lúc trước khi Diệp Tưởng nhặt được áp phích bộ phim [xe buýt khủng bố], hắn là kế toán cao cấp cho 1 công ty gia đình. Cảnh tượng văn phòng chung quanh, đồng sự…. Tất cả vẫn rất quen thuộc như thế.

Hắn lập tức đi đến trước cửa sổ, kéo rèm ra. Trước mắt là phong cảnh Nam Kinh Thượng Hải, con đường dọc theo mặt sông Hoàng Phố kéo dài tới Đông Phương Minh Châu. Nơi này...... là Thượng Hải! Là thành phố thượng hải hắn sinh sống!

Như thế nào có thể? Vì cái gì hắn lại trở lại? Hắn rõ ràng chưa thu thập đủ 1 vạn vé chuộc cái chết a!

Diệp Tưởng nhanh chóng phóng ra ngoài văn phòng, đồng sự Tiểu Vương vội vàng nói:“Diệp Tưởng, ngươi còn không có......”

Nhưng Diệp Tưởng hoàn toàn không để ý tới nàng, chạy ra bên ngoài. Trước mắt là 1 hành lang màu trắng, hắn phi ra phía cửa ra vào, dọc theo cầu thang chạy xuống lầu 1, cuối cùng hắn trực tiếp xông ra ngoài.

Hắn dọc theo con đường Nam Kinh không ngừng chạy. Cuối cùng, đi đến Tây Lộ Nam Kinh phụ cận tân thế giới, mà hắn chạy 1 thời gian dài như vậy mà không có cảm giác thể lực tiêu hao, ngay cả thở mạnh 1 chút cũng không có.

Hắn cắn chặt răng, gia tốc phóng về phía trước, hắn đứng trước cửa thành dẫn tới lối dành riêng cho người đi bộ ở đường Nam Kinh!

Trên con phố dành cho người đi bộ này, mọi người kết bạn mà đi, thường xuyên có thể nhìn thấy 1,2 người ngoại quốc.

“Đây là...... Đây là chuyện gì?”

Diệp Tưởng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu tìm kiếm 4 phía, hít sâu 1 hơi gào lên:“Đi ra cho ta Hầu Tước!”

Một tiếng rống to này đủ lan ra khắp con đường Nam Kinh. Một đám người trên phố đi bộ che lỗ tai lại, không dám tin nhìn Diệp Tưởng. Giờ khắc này, 1 bóng người từ trong dòng người bước ra.

Khuôn mặt hắn có thể nói cực kỳ yêu nghiệt, khuôn mặt kia vĩnh viễn trấn định tự nhiên, biểu tình vô cùng lãnh khốc.

Hầu Tước Heine. Cứ thế xuất hiện trước mặt Diệp Tưởng.

“Ngươi muốn kéo ta vào trong mộng của ngươi?”

“Ngươi không cần lo lắng.” Hầu Tước thản nhiên nói:“Dưới đại đa số tình huống, trừ khi kịch bản hoặc kịch tình bộ phim cần, giấc mộng của diễn viên sẽ không xuất hiện trên màn hình, bằng không nếu mơ thấy cảnh trong thế giới hiện thực chẳng khác nào bị NG oan uổng.”

“Ta hỏi không phải cái này, ta muốn hỏi vì sao ngươi kéo ta vào trong mộng?”

“Ngươi thân là Thợ săn Ác Ma, không thể nghĩ được vì cái gì sao?”

Nói đến đây, hắn nhìn cảnh tượng xung quanh, nói:“Thành phố Thượng Hải này mặc kệ nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy nó rất xinh đẹp, lần trước ta tới là năm 2010. Nguyên lai ngươi là người Thượng Hải.”

Diệp Tưởng nhìn Hầu Tước, giờ phút này hắn đã khôi phục lại an tĩnh.

“Ngươi sống không được bao lâu. Dựa theo thực lực trước mắt của ngươi.” Hầu Tước tiếp tục nói:“Ngươi vĩnh viễn không thể trở về hiện thực, trở về thành phố xinh đẹp này.”

“Cho nên...... Ngươi muốn nói cái gì?”

“Biết thời gian nguyền rủa đáng sợ nhất là vì cái gì không? Chính là ‘Tương lai’ đã bị chú định. Chính vì 1 điểm này mà chúng ta thủy chung không thắng được Đọa Tinh giáo đoàn. Ngươi hiện tại càng không có năng lực chống lại nguyền rủa thời gian. Ta lấy ngươi đánh bạc cho tương lai của khu ma doanh, như vậy ngươi cũng có nghĩa vũ trở nên cường đại, nhưng hiện tại ngươi, quá yếu.”

Giờ khắc này. Phía sau lưng Hầu Tước đột nhiên hiện ra 1 đôi cánh thịt màu đen, đôi cánh đó nhanh chóng kề lên cổ Diệp Tưởng.

“Ta chỉ cần 1 chớp mắt đã có thể rút linh hồn ngươi ra. Cái túi da này(ý nói cơ thể Diệp Tưởng) ta có thể lấy làm tài liệu luyện chế cương thi. Nếu ngươi không có năng lực đó thì cũng không thể lãng phí 1 nguyên liệu hoàn hảo như thế. Không bằng, hiện tại hảo hảo chết trên tay ta đi.”

Nhưng Diệp Tưởng rất lãnh tĩnh, không hề có nửa biểu lộ sợ hãi.

“Nói trọng điểm đi. Muốn mạnh mẽ, ta phải làm thế nào?”

Hầu Tước đương nhiên không có khả năng trong bộ phim này giết chết Diệp Tưởng. Đối với Diệp Tưởng sử dụng nguyền rủa mộng cảnh cũng là vì, đối với Diệp Tưởng nó không có hại.

Cánh thịt dần thu lại vào trong cơ thể.

“Cảnh cáo vừa rồi là sự thật. Nếu ngươi không thể mạnh hơn nữa, như vậy ta sẽ lấy đi khối thân thể của ngươi. Ta có rất nhiều biện pháp có thể làm được điểm này.”

Tiếp theo, cảnh tượng chung quanh phát sinh biến hóa… cuối cùng biến thành sân thể dục trường trung học Quảng Nguyệt!

Giờ phút này, bầu trời một mảnh hắc ám, trên sân thể dục cũng là một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió ngẫu nhiên thổi qua.

“Hoàn cảnh này hẳn không sai.” Hầu Tước tiếp tục nói:“Về sau mỗi buổi tối, chỉ cần ngươi đặt lưng xuống ngủ, lập tức tới đây cho ta.”

Chẳng lẽ, lại tái hiện trải nghiệm trước đây giống Ôn Vũ Phàm?

“Trong cơ thể ngươi có phong ấn linh hồn ma vương, kỳ thật ngươi không thể khống chế được nó, nhất là Ác Ma Wallace. Điểm này ngươi hẳn rất rõ ràng.”

“Ta biết. Thôn phệ và hấp thu Ác Ma chính là nguyên nhân làm cho lực lượng của ta tăng lên.”

“Ngươi cho rằng như vậy sao?”

“Chẳng lẽ...... Không phải?”

“Sai. Ngươi có thể trở nên cường đại, chỉ bởi vì ngươi có quang hoàn của nhân vật chính. Chỉ thế mà thôi..”

Quang hoàn của nhân vật chính?

Diệp Tưởng thiếu chút nữa cho rằng Hầu Tước đang nói đùa.

“Sau khi bộ phim này kết thúc, ngươi sẽ được biết ngươi là vị dự bị thứ mấy cho nhân vật chính của bộ phim cuối cùng. Mà vị trí thứ bao nhiêu cũng biểu hiện cho lực lượng của người dự bị. Nguồn gốc lực lượng của ngươi không phải Ác Ma, mà chính là nhân vật chính quang hoàn. Bằng không ngươi cho rằng, ngươi bằng cách nào từ 1 diễn viên không tên sau nửa năm trưởng thành tới tình cảnh bây giờ? ”

Đúng vậy. Diệp Tưởng cẩn thận nhớ lại quá trình trưởng thành của mình, quả thật quá mức hí kịch hóa. Hoàn toàn đúng tiêu chuẩn thăng cấp của nhân vật chính trong truyện tiên hiệp. Không, thậm chí còn khoa trương hơn.

“Mệnh cách ‘La Hầu’, một quan hoàn nhân vật chính rất thú vị.”

Một tiếng nói thanh thúy vang lên phía sau Diệp Tưởng, hắn quay đầu lại, là Sa La.

“Được coi như chuẩn nhân vật chính thứ nhất sinh ra ở thời đại này, ngươi coi như rất có năng lực.” Sa La xoa bóp tay, tiến tới Diệp Tưởng,“Bất quá. Nhân vật chính quang hoàn của ngươi trong bộ phim [phòng học dị độ] này chắc chắn sẽ nhận phải áp chế rất lớn. Một khi diễn không tốt, ngươi có khả năng tại thời điểm kết thúc bộ phim sẽ chết, điều này không phải không có khả năng. Cho dù có thể sống sót, sang năm [ Ni Đặc Lai Nhĩ gia tộc 3] ngươi cũng không có khả năng sống. Như vậy, nói không chừng căn bản không thể sống tới khi bộ phim kinh dị cuối cùng công chiếu đâu.”

“Đơn giản mà nói...... Ta được rạp chiếu phim lựa chọn trở thành nhân vật chính cho bộ phim kinh dị cuối cùng?” Diệp Tưởng từ trong lời nói của đối phương bắt được 1 tin tức sâu sắc:“Nhưng vì sao phải nói cho ta biết điều này?”

“Bởi vì hắn.” Sa La chỉ Hầu Tước nói:“Hắn đương nhiên chẳng có hảo tâm, chẳng qua hắn biết nếu ngươi không mạnh mẽ hơn hắn cũng không thể sống được bao lâu. Không có cách nào, chỉ có thể biến ngươi trở nên mạnh mẽ hơn trong bộ phim [phòng học dị độ]. Ngươi có thể sinh tồn cũng có nghĩa, ngươi bước đầu xác định trở thành nhân vật dự khuyết cho vai chính, cũng đồng nghĩa quanh hoàn nhân vật chính của ngươi bắt đầu yếu đi. Từ nay về sau nếu ngươi muốn đề cao quang hoàn nhân vật chính, ngươi chỉ có thể không ngừng giết chóc những dự khuyết nhân vật chính khác. Ngược lại, những dự khuyết nhân vật chính cũng có thể giết ngươi để trở thành tân nhân vật chính. Vô luận là loại tình huống nào, giết chết càng nhiều người dự khuyết liền có thể có được quang hoàn nhân vật chính càng thêm lợi hại, thẳng tới khi có thể chống lại nguyền rủa ác ma cường đại nhất, trở thành tồn tại chân chính bất tử bất diệt.”

Nhưng Diệp Tưởng không hề có nửa điểm hứng thú đối với cái gọi là bất tử bất diệt. Trên thế giới này nào có lực lương vô duyên vô cớ đạt được?

“Như vậy, nếu các ngươi trở thành nhân vật chính dự khuyết, tương lai sẽ giết chết ta?”

“Ha ha...... Sao lại như vậy...... Như thế nào lại giết ngươi chứ......”

Nhưng Hầu Tước lại trả lời như thế này:“Hiện tại ta và ngươi có cùng 1 địch nhân, cho nên chúng ta trước mắt không có lý do để giết chết đối phương, chỉ cần điểm này là đủ rồi. Ngươi cũng không nên trông cậy trong rạp chiếu phim địa ngục này có tình bằng hữu vĩnh cửu. Không phản bội, đơn giản vì bảng giá chưa đủ mà thôi.”

Diệp Tưởng nghe được câu này lại nở nụ cười:“Hầu Tước, ngươi thật đúng là người thẳng thắn.”

“Mặc kệ như thế nào...... Thực cảm tạ ngươi đã giúp đỡ ta trong [ Ác Ma tiêu bản ].”

“Trước khi trả đủ nợ cho ngươi, Diệp Tưởng ta ít nhất tuyệt đối không bao giờ chủ động hướng binh khí về phía ngươi. Đây là cam đoan của ta.”

Nhưng Hầu Tước lại nói:“Không cần. Một chút vé chuộc cái chết đó, coi như ta đầu tư trên người ngươi. Ngươi muốn trả ta cũng không nhận. Hãy dùng đầu người Ni Đặc Lai Nhĩ đến trả, ta sẽ vui vẻ nhận.”

“Ngươi đúng là không chịu làm việc lỗ vốn......” Diệp Tưởng giờ phút này đã triệt để bình tĩnh trở lại:“Như vậy, ta phải làm thế nào mới có thể trở nên mạnh mẽ?”

Diệp Tưởng cũng không hoàn toàn tin tưởng Hầu Tước. Cái gọi là nhân vật chính quang hoàn, quá mức không thể tưởng tượng. Nhưng, nếu cho tới nay đều là dựa vào cái gọi là nhân vật chính quang hoàn mà có thể đạt được thân phận Thợ săn Ác Ma, cũng sống đến ngày hôm nay, như vậy, kế tiếp hắn gặp phải, chân chính là kiếp nạn rồi.

Tỉnh lại, Diệp Tưởng nhìn ánh nắng yếu ớt chiếu vào phòng, giờ phút này hắn hiểu, chỉ có thể trở nên cường đại mới có khả năng sống sót. Đây là biện pháp duy nhất.

Cứ như vậy...... Trong đợt tuyết rơi, trường trung học Quảng Nguyệt lâm vào thời kỳ tạm bình an. Mà Diệp Tưởng cũng trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều tiến vào trong mộng của Hầu Tước.

Chẳng qua, khác với tình huống của Ôn Vũ Phàm. Ôn Vũ Phàm chính là phải không ngừng xâm nhập vào thế giới ác mộng. Diệp Tưởng sở dĩ muốn tiến vào thế giới ác mộng, là còn 1 nguyên nhân khác. Bởi vì trong thế giới ác mộng có thể gia tốc thời gian lưu hành, chỉ thế thôi.

“Phân thân.” Hầu Tước ra 1 chỉ thị rất đơn giản với Diệp Tưởng.

“Ta muốn ngươi có thể chế tạo và hoàn toàn khống chế nó, sẽ khiến linh hồn ngươi không bị ác ma khống chế. Sau đó phân thân và bản tôn tùy thời đều có thể tách ra và dung hợp.”

“Chế tạo phân thân? Điều này làm như thế nào?”

“Ta có thể giúp ngươi. Ta sẽ đem bộ phận thuộc về Ác Ma trong cơ thể ngươi rút ra, để vào trên người hấp huyết cương thi. Sau đó...... Ta muốn ngươi, đem hấp huyết cương thi biến thành phân thân của chính mình. Chờ tới thời điểm ngươi có thể tạo ra phân thân, ngươi mới chân chính có được lực lượng của ác ma cao giai.”

“Đây là phương pháp duy nhất...... khiến ngươi trở nên mạnh mẽ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.