Chương trước
Chương sau
Ngắt điện thoại, gánh nặng trong lòng Diệp Tinh Vẫn coi như được hạ xuống. Bởi vì chuyện này nên bữa trưa hắn không ăn được bao nhiêu cơm, lúc ấy còn lo lắng có thể bị NG hay không.

Dựa theo chỉ điểm của [ Lâm Viễn ], hắn hoàn thành nốt mấy bài tập tiếng anh. Kỳ thật đối với Diệp Tinh Vẫn đã từng diễn qua hắc y giáo chủ, tiếng anh đối với hắn chỉ như một bữa ăn sáng gì đó, hoàn toàn không tạo được áp lực. Nhưng vấn đề là giáo trình dậy tiếng Anh trong nước cơ bản quá cứng nhắc, cho dù là một người anh quốc đứng lớp, cũng chưa chắc có thể đạt tiêu chuẩn. Cái này đều vì người Trung Quốc lý giải đối với tiếng Anh quốc tế với tiếng anh do người bản địa cũng có điểm bất đồng. Thời điểm làm xong bài tập tiếng Anh hắn nhớ lại cuộc sống đại học trước kia, bởi vì điểm tiếng Anh rất kém, cho nên hắn không vào được trường lý tưởng. Nhưng đến hiện tại đã có thể nói tiếng anh một cách lưu loát như tiếng mẹ đẻ, điều này làm hắn thực không biết nên nói gì.

Làm xong bài tập tiếng anh, Diệp Tinh Vẫn xoa xoa mắt, mở TV lên. Thời đại này vẫn chưa có internet, có thể nói TV là trò giải trí lớn nhất ở đây. Tuy rằng dưới hoàn cảnh này còn xem TV tựa hồ có chút không có cảm giác khẩn trương, bất quá Diệp Tinh Vẫn kiên định cho rằng chuyện này rất quan trọng. Chung quy trong thời gian liên tục nửa năm, cả ngày lúc nào cũng khẩn trương đề phòng, đợi đến khi quỷ xuất hiện, không biết còn đủ trí lực để chống lại hay không. Huống chi nhân vật hắn diễn căn bản không biết hiện tượng khủng bố trong trường học. Buổi sáng vẫn làm bài tập, sau đó xem TV cũng thực bình thường, nếu không giải trí, ngược lại mới mất tự nhiên.

Thời đại này tiết mục trên TV cũng không có quá nhiều thứ hay ho, càng không có nhiều tiết mục ca nhạc giải trí. Chủ yếu vẫn là tin tức thời sự, cũng coi như là ôn tập lại một chút lịch sử năm 1997. Mà thời điểm đang chiếu tin tức quốc nội, có đề cập đến Đặng Tiểu Bình, khiến Diệp Tinh Vẫn bỗng nhiên nghĩ, dựa theo thời gian, không bao lâu nữa, Đặng Tiểu Bình sẽ qua đời. Đây có thể nói là một vĩ nhân của đất nước, người mở ra cải cách đối với Trung Quốc mang đến một cuộc sống mới.

Lịch sử năm 1997 chân thật đập vào mặt. Đây là việc không phải có thể so sánh với bất cứ tiểu thuyết xuyên việt nào.

Năm 1997......

Bỗng nhiên, Diệp Tinh Vẫn nghĩ tới nàng năm 1997, khi đó hắn vẫn chỉ là học sinh trung học. Lúc đó hắn đã quen biết nàng.

Nếu không bởi vì nàng, hắn cũng sẽ không làm như không thấy tình cảm của Tứ Quý. Bởi vì trong lòng hắn thủy chung vẫn không quên được bóng dáng của nàng. Kỳ thật hắn đối với Tứ Quý cũng không thật sự có cảm giác động tâm, nhưng hắn cho rằng, một nam nhân trong lòng không nên có 2 hình ảnh của nữ nhân, yêu nữ nhân này, nhưng đối xử tốt với nữ nhân khác, cái này chính là không công bình với người mình yêu.

Phụ thân 2 nhà đều là công nhân. Hai người có thể nói là thanh mai trúc mã. Diệp Tinh Vẫn cảm giác, cảm tình của hai người thực tự nhiên. Thậm chí không cần quá nhiều ngôn ngữ dư thừa, tình cảm bất tri bất giác ai cũng cảm nhận được. Thời điểm hắn tầm tuổi Dương Hứa Thành, đều một mực cho rằng, chỉ cần có cảm tình, cái gì cũng có thể vượt qua.

Nhưng sau khi hắn thi rớt đại học, vỏn vẹn chỉ được học trong trường trung cấp. Còn nàng thi đậu đại học. Bằng cấp vốn đã là một khoảng cách. Thế nhưng lúc ấy vẫn chưa khiến Diệp Tinh Vẫn cảnh giác. Hắn vẫn như trước nói chuyện yêu đương với nàng, chờ đợi tương lai. Cảm nhận, chỉ cần 2 người được ở cùng 1 chỗ, chuyện gian khổ nào hắn cũng có thể chịu đựng được.

Đáng cười cỡ nào a. Hắn hiện tại mới hiểu, chính mình khi đó xấu hổ biết bao. Khi còn là sinh viên dù đi khắp nơi hắn cũng khó tìm được công việc. Không có bằng cấp cùng gia cảnh, xin việc khó khăn đến nhường nào. Còn nàng tốt nghiệp không bao lâu đã thuận lợi được nhận làm chủ quản ở xí nghiệp nước ngoài, hơn nữa với vốn tiếng Anh rất lưu loát của nàng, nên quản lý coi trọng, phái nàng đi đàm phán ngoại thương, hợp đồng được ký kết thành công. Bởi vì biểu hiện xuất sắc, nàng nhanh chóng thăng chức lên quản lý cao cấp trong công ty, hơn nữa vỏn vẹn chỉ có thời gian ba năm. So sánh với Diệp Tinh Vẫn, khi đó cùng với một vài người bạn học, mở cửa hàng bán buôn nguyên vật liệu xây dựng, kết quả bởi vì quá mức tin người, dẫn đến nợ nần, bằng hữu đều bỏ hắn đi, tất cả nợ nần đều do một mình hắn gánh vác.

Bao nhiêu tích cóp trong nhiều năm làm việc của Diệp Tinh Vẫn và tiền cha mẹ hắn chuẩn bị cho hắn kết hôn cũng đều mang ra trả nợ. Hắn đương nhiên sống chết không nguyện ý nhận tiền của nàng, cho dù là mượn. Nhưng sau này hắn mới minh bạch, lòng tự trọng kỳ thật không thể thay đổi hiện trạng của hắn lúc ấy. Khi đó, quan hệ hai nhà vẫn chưa đến nỗi nào, nhưng bị đánh giá “không việc làm”“không thực tế”, nên hắn cũng bị cha mẹ đối phương bài xích. Bằng cấp kém, không có công việc, nuôi thân còn không xong, người làm cha mẹ nào nguyện ý đem nữ nhi gả cho hắn? Cho dù với mối quan hệ của 2 nhà, nhưng đó là việc cả đời người con gái, ai cũng phải cẩn thận tính toán. Chỉ bởi vì vẫn xem như còn tình cảm ngày xưa, chỉ nói bóng nói gió nhắc nhở hắn mà thôi.

Nhưng mà trời không thấu lòng người, cha mẹ hắn trong một lần bị tai nạn giao thông đều qua đời. Cha mẹ chết đi, hắn đã đau khổ rất lâu.

Sau khi đưa tang cha mẹ, hắn biết, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

“Ta muốn đi Bắc Kinh! Ta nhất định phải tạo nên sự nghiệp mới trở về cưới ngươi! A Tình, ngươi có thể đợi ta không?”

Diệp Tinh Vẫn lúc ấy lại một lần nữa vì bản tính không cân nhắc tính toan mà gặp chuyện. Khi đó, hắn không chú ý ánh mắt đã có vẻ dao động của nàng, hắn tin tưởng tình cảm giữa 2 người cho dù 20 năm nữa cũng không dễ dao động.

Vì thế hắn một mình đi tới bắc kinh. Nhưng ở đó thuê phòng cũng là một điều cực kỳ khó khăn, một ngày phải làm nhiều công việc, bị gãy chân, không có người quen, không có hộ khẩu Bắc Kinh, trong hoàn cảnh phiêu bạc, hắn cảm giác thực mệt mỏi, nhưng điều duy nhất khiến hắn cảm giác an ủi, chính là mỗi tối còn có thể trò chuyện cùng nàng. Nhưng sau này số lần trò chuyện càng ngày càng giảm, bởi vì nàng bắt đầu lấy cớ không muốn nhận điện thoại, cho dù có gửi thư, nàng cũng không hồi âm.

Hơn một năm rưỡi trôi qua, đương nhiên nàng chủ động gọi điện thoại chia tay với hắn. Nàng nói, nàng đã thay lòng đổi dạ, đối phương là con trai giám đốc công ty.

“Ngươi có thể mắng ta, nhưng thực xin lỗi. Ngươi khiến ta không thể hi vọng được nữa. Thực xin lỗi.”

Đối với nữ nhân, so cho cùng, một nam nhân không có hy vọng, ai nguyện ý ở bên.

Từ một người 2 bàn tay trắng làm nên cơ nghiệp.Với mấy trăm đồng trong tay xây nên cả cơ ngơi, chuyện này trong hiện thực có thể tìm được mấy ai? Khi cha mẹ hắn qua đời, đối với hắn chính là nỗi đau thấu xương. Nhưng hiện tại, đến nàng cũng mất đi. Cho nên ngày đó có bao nhiêu tiền Diệp Tinh Vẫn làm được hắn đều dùng để mua rượu, cả ngày chuếch choáng trong men say. Lúc đang ngủ hắn cảm thấy mình nắm phải tờ giấy gì đó, đến khi tỉnh lại khi liền phát hiện cơ thể mình đã bị chém thành hai đoạn, trong đầu nhận được thông báo hoặc là trở thành diễn viên, hoặc là vĩnh viễn như vậy, không chết không sống.

Hắn còn có thể có lựa chọn sao?

Rời khỏi hồi ức. Tinh Vẫn thở sâu, tự giễu quá khứ đã bị vứt bỏ trong đầu. Đối với hắn đây chính là đau xót. Từ đó về sau, hắn tuyệt đối không tin tưởng với bất cứ ai, bóng dáng trong lòng cũng ném đi không thương tiếc. Thẳng đến khi gặp Mộc Lam cùng Tứ Quý. Mộc Lam giúp đỡ hắn, Tứ Quý đối với hắn trả giá bằng cả sinh mạng, những điều ấy khiến hắn cảm giác như vừa được sinh ra một lần nữa. Nay hắn ở trong rạp chiếu phim không phải là một con người khố rách mà đã đạt tới tiêu chuẩn phú soái, nhưng quá khứ không có khả năng trở lại.

Hắn bỗng nhiên cảm giác có điểm hoảng hốt.

Đúng lúc này. Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

“Hứa Thành, Hứa Thành!”

Nghe thanh âm, là Triệu Kha Nhiên.

Mở cửa, Triệu Kha Nhiên hưng phấn ôm một quả bóng rổ, nói:“Hứa Thành, có thời gian không? Cùng nhau chơi bóng đi!”

“Ân...... Được.”

Xin phép cha mẹ xong. Diệp Tinh Vẫn liền cùng Triệu Kha Nhiên đi ra ngoài.

Triệu Kha Nhiên là người có quan hệ tương đối tốt với Chu Đào, tính cách khá lớn giọng, cùng Chu Đào đều đam mê bóng rổ.

Mà ở phụ cận nhà bọn họ, cũng vừa vặn có một sân bóng rổ.

Đi đến sân bóng rổ kia, Chu Đào cùng Vân Tùng Quân cũng đều ở đó. Ngoài ra còn có một vài diễn viên hạng 2,3, Diệp Tinh Vẫn và bọn hắn là những diễn viên duy nhất đang ở đây.

Vài diễn viên hạng 2,3 nhìn Diệp Tinh Vẫn đến, trong lòng có áp lực tương đối lớn, chung quy địa vị song phương thật sự cách xa. Vô luận thuộc về trận doanh nào, đối với diễn viên có thực lực cường đại như vậy đều nẩy sinh tâm lý sùng kính.

Vân Tùng Quân cùng Diệp Tinh Vẫn là người thuộc rạp chiếu phim thứ 20, giờ phút này hắn nhìn thấy Diệp Tinh Vẫn đến, trong lòng cảm giác an tâm hơn. Mặc kệ như thế nào, nếu ở cùng 1 diễn viên hạng A của rạp chiếu phim khác, hắn đều không hề có cảm giác an toàn.

Những diễn viên kia nói muốn đánh bóng rổ chỉ là tìm lý do tụ tập lại, bọn họ cơ bản đều là diễn viên hạng 2,3 do Diệp Tinh Vẫn phụ trách, thực lực những người này tuy rằng yếu, thế nhưng ở cũng một chỗ cũng là 1 chiến lực không thể bỏ qua.

Những người này cơ hồ không ngoại lệ, đều muốn hỏi tình huống của Mộc Lam. Ai cũng biết, Diệp Tinh Vẫn là tai mắt, tiếng nói của Mộc Lam, mọi người bình thường không dám trực tiếp đi tìm Mộc Lam, cho nên tìm Diệp Tinh Vẫn là biện pháp thích hợp hơn.

Bất quá Mộc Lam tính đánh 1 trận bóng rổ trước, bằng không, nói với bọn hắn không thu hoạch được gì, nếu mọi người quá mức thất vọng, không có tâm chơi bóng rổ phỏng chừng sẽ dẫn tới NG. Nói lý do xong mọi người cũng chỉ có thể đồng ý.

Hơn một giờ sau, trận đấu nhẹ nhàng vui vẻ tại sân bóng rổ chấm dứt. Trình độ bóng rổ của Diệp Tinh Vẫn hẳn cũng không tệ, hắn cho dù sau khi tốt nghiệp vẫn thường xuyên cùng bằng hữu đánh bóng rổ, mà vóc dáng hắn cũng tương đối cao, rất có lợi thế khi ném rổ.

Sau khi thi đấu kết thúc, hắn cầm khăn mặt lau mồ hôi, đi đến một bên ngồi xuống, cầm chai nước lên uống. Đúng lúc này, phía sau hắn truyền đến một thanh âm.

“Ngươi không phải Dương Hứa Thành năm nhất lớp 6 sao?”

Diệp Tinh Vẫn lập tức quay đầu lại, chỉ thấy hai nam sinh vóc dáng tương đối cao nhìn hắn.

Diệp Tinh Vẫn không có ấn tượng với hai người kia, hẳn là người khác lớp, cũng không biết Dương Hứa Thành có quen biết bọn họ hay không, trong lúc này nhất thời không thể mở miệng.

“Ngươi không nhớ ta sao?” một trong 2 người chỉ vào chính mình, nói:“Ta lớp 3! Năm trước chúng ta còn đánh một trận đối kháng!”

“Hắn không nhớ rõ cũng bình thường, ta nhớ khi đó hắn chỉ là hậu vệ, hơn nữa đánh không đến hai mươi phút đã bị thương.” Nam sinh còn lại nói:“Lại nói, thật sự đáng tiếc a, từ khi Hà Úy Nhiên mất tích, người thuộc lớp 6 không dám thi đấu cùng lớp khác, lần trước ta nghe Hùng Lâm lớp 5 nói, Chu Đào lớp các ngươi muốn đấu một trận? Ân? Người kia hình như là Chu Đào a?”

Hà Úy Nhiên? Mất tích?

Người này...... Là ai?

PS: Cũng cần tự thuật quá khứ Diệp Tinh Vẫn một chút, mới khiến mọi người nghĩ, kỳ thật hắn cũng là con người bình thường. Hi vọng bởi vậy mọi người không cần cảm giác thủy đi......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.