Chương trước
Chương sau
Trailer đột ngột xuất hiện của [ Phòng học không gian khác ] khiến tất cả mọi người cả kinh.

Chẳng lẽ «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 13 chẳng lẽ sẽ tham gia vào quá trình quay bộ phim [ Phòng học không gian khác] sao? Đây là 1 bộ phim kinh dị không thể phá giải mới ! Hơn nữa thể loại của nó cũng là loại phim kinh dị dạng serie điển hình!

Ống kính máy quay bắt đầu dịch chuyển,bắt đầu là từ tấm bản đen,sau đó đến từng cái bàn học thoạt nhìn có vẻ rất đỗi bình thường. Không khí trong phòng học có vẻ khá âm u.Có lẽ trong lớp cũng chẳng có học sinh nào cả.Những chiếc bàn học có vẻ cũng khá sạch sẽ.

Bầu không khí có vẻ nặng nề kéo dài khoảng độ hơn 10 giây,sau đó đột nhiên máu tươi rỉ ra từ tấm bảng đen. Sau đó vô số những cánh tay đầm đìa máu tươi vươn ra từ đó!

Nếu chỉ nhìn nhận « Phòng học không gian khác » như 1 bộ phim kinh dị thông thường thì có lẽ sẽ chẳng có cảm giác gì,nhưng khi biết được đây là 1 bộ phim kinh dị chân thực thì cảm giác của các diễn viên hoàn toàn khác.

Trong chớp mắt, đôi đồng tử của Diệp Tưởng biến thành màu bạc.Y quan sát những cánh tay ma vươn ra từ tấm bảng đen,nhưng y lại chẳng thể nhìn thấy những cảnh tượng ma quái gì khác nữa cả.

Sau đó màn hình trở nên tối đen.

Tiếp đó là khung cảnh 1 sân trường u ám.

Một thiếu nữ mặc 1 bộ quần áo trắng từ đầu xuống chân đang đi lại trong sân trường. Nhưng bởi vì màn hình quá mờ khiến không ai thấy rõ khuôn mặt của người thiếu nữ đó !

Đó có phải là diễn viên không?

Vóc dáng cô gái này có vẻ cũng không cao, chẳng lẽ diễn viên đóng vai này chính là Tây Môn Khả Lệ? Chung quy cũng vì thông tin những diễn viên sẽ tham gia trong [Phòng học không gian khác] cần phải bỏ vé chuộc cái chết ra mới mua được.Nếu không phải sẽ tham gia đóng bộ phim này, «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 13 sẽ không phí thời gian để thám thính. Cho nên này nữ nhân vật chính của bộ phim kinh dị này là ai thì tạm thời không ai biết.Đành phải đợi đến lúc « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13 cùng « Rạp chiếu phim địa ngục » của nữ diễn viên này phối hợp diễn xuất thì thông tin này mới được làm rõ.

Rất nhanh người thiếu nữ mặc áo trắng đó biến mất khỏi màn hình.Sau đó ống kính máy quay bắt đầu quay các nơi trong trường. Cuối cùng,ống kính máy quay như đóng đinh ở trước cửa lớp học ban đầu. Trong quá trình này, mắt của Diệp Tưởng vẫn nhìn chăm chú vào màn ảnh.

Cuối cùng, ống kính máy quay lại 1 lần nữa trở vào bên trong phòng học. Máu tươi trào ra từ tấm bảng đen tạo thành 5 chữ lớn.

« Phòng học không gian khác »!

Trong bộ phim kinh dị này,từ đầu tới đuôi ngoại trừ thiếu nữ vận áo trắng kia ra cũng không thấy xuất hiện thêm 1 ai cả [ người thiếu nữ mặc áo trắng đó rất có thể cũng không phải là người]. Nội dung của phim ra sao thì chẳng thể nhìn rõ chỉ bằng đoạn trailer này, thế nhưng áp lực và bầu không khí khủng bố khiến trong lòng của người xem như buốt lạnh.

Sau đó,màn ảnh tối sầm lại.

Mọi người biết, kế tiếp sẽ là màn mở đầu của [ « Quỷ tế » phần III].

Việc tham gia diễn trong phim kinh dị không thể giải khiến ai nấy đều phải lau mồ hôi.Tất cả mọi người đều ngồi 1 cách nghiêm chỉnh.Cũng may trong đám diễn viên không có ai là diễn viên mới cả,cộng thêm việc nhiều lần mô phỏng tình huống để diễn xuất và khoá học kỹ năng diễn xuất khiến các diễn viên đều rất có lòng tin.

Màn hình tối om sáng lên.Đó là 1 que diêm đang cháy.

Ống kính máy quay tập trung vào que diêm đang cháy kia.Rất nhanh bàn tay cầm que diêm đó xuất hiện.Đó là 1 bàn tay thô kệch và đầy vết chai.Sau đó tiếng mưa tơi tí tách vang lên.

Xuất hiện trước màn ảnh là 1 người đàn ông trung niên khoảng tầm 5,6 chục tuổi.Trên đầu y đội 1 cái mũ giải phóng quân,trên người mặc một chiếc áo choàng vá chằng vá chịt.Mặt y hằn đầy những nếp nhăn. Y hiện tại đang ngồi cạnh 1 chiếc bàn gỗ.Que diêm vừa nãy mà y quẹt dùng để châm chiếc đèn dầu.Ngồi cách y không xa là 1 người phụ nữ khoảng chừng hơn 4 chục tuổi đang ngồi trên giường vá quần áo. Căn nhà thoạt nhìn có vẻ khá nhỏ -- 1 ví dụ điển hình của kiểu nhà ở nông thôn. Trong góc nhà có đặt mấy thứ vừa lớn vừa có vẻ cứng rắn màu đen xì.Nếu nhìn kỹ thì có vẻ đó là những nông cụ.Cửa sổ dùng giấy dán lên 1 cách khá miễn cưỡng.Cơn mưa rơi bên ngoài có vẻ càng lúc càng nặng hạt.
(Mũ giải phóng quân : http://upanh.4vn.eu/images/u6ppsmmfgz17xhegp0h0.jpg)

-Mẹ của Thiết Trụ này !
Người nông dân đội mũ giải phóng kia móc ra từ trong túi1 bao thuốc lá bẹp dúm,sau đó móc ra 1 điếu thuốc rồi dùng diêm để châm.Y nói:
-Đừng may vá nữa ! Cứ đặt xuống đi ! Nhìn thế này chắc còn mưa đến tận ngày mai nữa đấy !

Diệp Tưởng lập tức nhận ra giọng của người nông dân này là giọng Hồ Nam điển hình!

-Cơn mưa này chẳng biết kéo dài bao lâu nữa !
Người nông phụ kia nhìn ra ngoài trời sau đó nhíu mày nói:
-Trận mưa lớn năm trước làm quê em ngập trong biển nước mình ạ !

Hệ thống thoát nước ở khu vực nông thôn đương nhiên không thể nào hoàn thiện bằng trong thành thị, cho nên nếu gặp mưa lớn,sẽ có thể sẽ tạo thành ngập úng trên diện rộng.

Lúc này, tiếng khóc nỉ non của 1 đứa bé vang lên.Rèm cửa được vén lên,sau đó có 1 cậu thiếu niên ôm theo 1 đứa bé đi ra nói:
-Ba ơi ! Trân Trân cứ khóc không ngừng ! Con chẳng biết vì sao nữa !

Đứa bé kia có vẻ như gào khản cả cổ để khóc.Hiệu quả âm thanh của bộ phim còn khiến tiếng khóc đó trở nên chói tai.Nếu là người có tố chất tâm lý không mấy tốt thì sẽ rất dễ nổi giận.Nhưng Diệp Tưởng lại không chịu bất cứ ảnh hưởng nào.Y nhìn những nét trên khuôn mặt của đứa bé gái đó.

-Hả ?
Người nông phụ đó vội vàng buông quần áo trên tay xuống,sau đó ôm lấy đứa bé gái kia rồi cau mày nói:
-Lạ quá ! Em chắc đã cho con uống no sữa rồi mà ! Con bé bình thường rất ngoan,sao hôm nay lại khóc dữ dội như vậy nhỉ ?

Tiếng khóc của Trân Trân càng lúc càng đinh tai hơn khiến người mẹ đứng ngồi không yên.Người phụ nữ đó đứng dậy rồi nói:
-Cha của Thiết Trụ này ! Mình nói có phải con nó bị bệnh rồi không ?

-Sao lại bệnh được ? Thiết Trụ lúc còn nhỏ cũng đâu có khóc dữ dội như vậy chứ ?
Người nông dân đang hút thuốc kia có vẻ có chút khó chịu.
-Nói lại thì giữa lúc mưa to gió lớn thế này,mình bảo tôi chạy đi đâu để tìm bác sĩ cho con đây ? Từ đây tới trạm y tế thôn Nghĩa Tân ít nhất cũng phải 5 cây số ! Mang con nó ra ngoài nếu chẳng may nó bị dính mưa thì chắc chắn nó sẽ bị cảm mất! Đúng thật là…dạo gần đây chẳng có chuyện gì diễn ra như ý cả !

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

-Ai vậy?
Vẻ khó chịu và bất an trên khuôn mặt của người nông dân càng lúc càng rõ ràng.Lúc này Diệp Tưởng để ý thấy sau khi tiếng đập cửa đó vang lên thì tiếng khóc của đứa bé gái kia càng lúc càng dữ dội hơn.

Người nông dân vội vàng chạy tới cửa rồi đẩy then cài.Từ bên ngoài lập tức có 1 người đàn ông ướt như chuột lột chạy vào.Người đàn ông đó thoạt nhìn khoảng hơn 30 tuổi.Gương mặt của y thực sự rất bình thường.Nhưng lúc này sắc mặt của y tái nhợt đi, trong mắt cũng giăng đầy tơ máu.Y gấp gáp đến độ còn chưa đợi cửa mở ra đã đẩy cửa xông vào !

-Cháu......cháu không phải Tôn Trạch sao ?
Người nông dân kia vội vàng nâng y dậy rồi nói:
-Cháu làm sao vậy ? Ba cháu mấy ngày nay vẫn đang tìm kiếm cháu đấy ! Cháu gặp chuyện gì sao?


-Tôn Trạch?
Người phụ nữ thôn quê kia cũng vội vàng chạy tới đỡ y dậy rồi hỏi:
-Cháu gặp chuyện gì sao ? Mưa to gió lớn thế này..... Thiết Trụ ! Con đi bưng cho mẹ 1 chậu nước ấm tới đây !

Người nông dân kia cũng không hút thuốc nữa. Y lập tức dụi tắt điếu thuốc lá còn đang hút dở,sau đó đóng cửa lại rồi cài then. Y nói:
-Thằng ranh con này ! Chú với cha mày chơi với nhau từ khi còn cởi trần cởi chuồng ! Lúc mày đi đâu bặt tăm bặt tích, cha mẹ mày vì tìm mày mà lật tung cả cái thôn Tân Nghĩa này lên rồi ! Mày đi đâu thế?

-Chú.....chú.....chú Cố.
Tôn Trạch miễn cưỡng gượng người đứng dậy rồi nói:
-Cháu,cháu phải đi tìm cha mẹ cháu…

-Cha mẹ mày chạy lên thị trấn để tìm mày rồi.Bố mẹ mày còn tưởng mày đi làm công cho người ta chứ ! Nói xem thằng ranh này, mày rốt cuộc chết ở chỗ nào ? À còn thằng Lưu Quang đâu? Không phải nó đi chung với mày sao ? Chẳng lẽ hai thằng ranh chúng mày thực sự đi trộm mộ ?

Khi 2 chữ « trộm mộ » được thốt ra thì Diệp Tưởng biết,tình tiết chính của bộ phim đã được khơi mào.

Căn cứ theo những gì được thiết lập trong 2 phần trước trong serie [ Quỷ tế ] , ở 1 thôn xóm xa xôi nào đó rất thịnh hành phong trào trộm mộ. Trong [ Nhật ký kẻ đào trộm mộ] thậm chí còn xuất hiện cái gọi là Nam phái và Bắc phái. Ngôi mộ của dân tộc năm đó có phong tục tế bái quỷ dữ đầy khủng bố kia nằm ở 1 thôn xóm trên mảnh đất Trung Hoa đại lục. Do hành vi ngu xuẩn của đám thôn dân -- đào trộm mộ để lấy đi của cải chôn theo khiến cuối cùng họ bị hủy diệt.

-Tấm da dê......Tấm giấy bằng da dê kia......
Tôn Trạch nói đến đây vội vàng túm lấy người của vị nông dân tên chú Cố rồi nói:
-Chú Cố này ! Nhất định phải huỷ đi tờ giấy da dê đó......

-Thằng ranh này ! Mày nói bậy bạ gì thế ? Cái gì mà tấm giấy da dê với chẳng thuốc cao da chó cơ chứ !

-A Quang,A Quang chết rồi!
Sắc mặt của Tôn Trạch tái nhợt đi :
-Cậu ấy đã chết rồi! Không, không phải ! Cậu ấy còn chưa chết.Sau đó cậu ấy còn xuất hiện trước mặt cháu nữa....... Tóm lại chú Cố này ! Chúng ta phải mau trốn thôi ! Mau mau rời khỏi thôn này rồi trốn tới chỗ khác thôi !

-Mày ! Thằng ranh này ! Có phải mày điên rồi không ?

Lúc này, tiếng khóc của đưa bé gái kia càng lúc càng lớn.Thậm chí âm thanh của tiếng khóc còn át cả tiếng mưa gió bên ngoài.

Lúc này người thiếu niên tên Thiết Trụ đi tới rồi nói:
-Ba ơi ! Nước đã được chuẩn bị xong rồi ạ !

-Ừ ! Tôn Trạch này ! Dù có chuyện gì thì cháu cứ đi tắm táp trước đi đã ! Cháu xem quần áo mình ướt hết trơn rồi kìa!

Tiếp đó ống kính máy quay chuyển sang quay gương mặt của đứa bé gái kia.Đứa bé gái đó vẫn khóc thét lên đầy đáng thương, hơn nữa đôi mắt cô bé lúc này còn đang nhìn Tôn Trạch chằm chằm, cứ như nguyên nhân khiến cô bé khóc là do Tôn Trạch làm vậy.

Sau đó ống kính máy quay chuyển lên quay cảnh màu trời.Dưới màn mưa,vầng trăn bị mây đen che khuất.Nhìn khung cảnh bên ngoài thì đây rõ ràng là 1 thôn xóm nằm trong núi.

Tiếp đó, một chén mì nóng hôi hổi được đặt lên bàn. Tôn Trạch vắt trên vai 1 chiếc khăn mặt.Người nông phụ kia giúp hắn lau đầu.

-Cảm...... Cảm ơn thím Cố......

-Nói đi !
Chú Cố lại 1 lần nữa rít thuốc.Y nhíu chặt lông mày rồi hỏi:
-Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? A Quang rốt cuộc còn sống hay đã chết? Chú đã sớm nói với mày rồi,cái thằng đó cả ngày có làm được việc gì đàng hoàng đâu ! Nó đã phải vào đồn công an ở thôn này biết bao nhiêu lần,ấy vậy mà mày cứ chơi với nó ! Mày nói xem mày đã hơn 30 tuổi đầu rồi mà cả ngày chỉ biết ngồi trong nhà,không chịu ra ngoài giúp đỡ bố mẹ mày làm ruộng, lại không chịu vào thành phố làm công mà lại đi với loại người như vậy,đã thế còn mất tích 1 thời gian dài như vậy ! Chú và cha mày quen nhau đã lâu, nhưng lần đầu tiên chú thấy cậu ấy khóc thương tâm như vậy!

-Cháu.....Cháu cũng không biết chuyện lại tới nông nỗi này......
Tôn Trạch cầm lấy bát mì nước kia sau đó dốc ừng ực vào mồm.

-Ăn từ từ thôi ! Không sợ nóng bỏng mồm sao cháu ?

-Chú…chú Cố này ! Chú có thể cho cháy mượn chút tiền không ?
Tôn Trạch lập tức túm lấy tay của chú Cố rồi nói:
-Cháu…cháu phải trốn khỏi thôn này thôi ! Cháu nhất định phải đi lên thị trấn để tìm ba mẹ cháu ! Cháu phải đi,nhất định phải đi !

-Thằng ranh này ! Mưa to gió lớn thế này mày lại định chạy đi đâu ? Hơn nữa mày có biết thị trấn cách thôn chúng ta bao xa không ? Mày ngoan ngoãn ở lại đây cho chú ! Đợi sáng ngày mai nếu như tạnh mưa,chú sẽ dẫn mày lên thị trấn ! Hơn nữa nói thật thì mày có biết đường lên thị trấn khi đi 1 mình không ? Trước kia lúc đi lên thị trấn, chẳng phải chú với cha mày dẫn mày theo sao ? Cứ làm theo lời chú là được !

Đúng lúc này, bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới. Sau đó ngọn đèn trông cây đèn dầu phụt tắt.

Trong khoảng khắc , sắc mặt của Tôn Trạch trở nên xám nghoét như tro !

-Sao thế nhỉ ? Gió lùa vào tận trong nhà là sao ?

-Không...... Không phải đâu......
Tôn Trạch vội vàng đứng dậy rồi nói:
-Chú,chú Cố ! Chú đưa cho cháu 1 chiếc áo mưa đi ! Cháu nhất định phải đi ! Không, chú, chú cho cháu mượn chút tiền đi ! Cháu nhất định sẽ trả lại chú !

Trong khoảnh khắc khi căn phòng chìm trong bóng đêm, Trân Trân lại bật khóc.

Hiện tại ngoài cửa bỗng nhiên lại vang lên tiếng đập cửa !

-Có chuyện gì vật trời ?
Chú Cố nhíu mày rồi nói:
-Trời mưa trời gió thế này mà liên tiếp có người gõ cửa là sao!

Sắc mặt của Tôn Trạch lại 1 lần nữa biến đổi dữ dội. Hắn vội vàng giữ chặt lấy chú Cố rồi hô lên:
-Chú,chú Cố ! Đừng mở cửa ! Cháu cầu xin chú đừng bao giờ mở cửa !

-Mày nói bậy bạ gì thế ? Trời mưa trời gió thế này mà người ta vẫn tìm đến chẳng may là vì chuyện gấp gì đó thì sao ? Sao chú lại không được mở cửa ?

-Không...... Không phải......
Tôn Trạch hoảng sợ chỉ vào cánh cửa rồi nói:
-Vì,vì bên ngoài cửa chính là...... là A Quang ! Cậu ta tới tìm cháu ! Cậu ta còn chưa chết !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.