Sau khi hành lý được dọn vào phòng, Lý Duy Tư đi ra ban công để hít thở bầu không khí tươi mát.
Hiện tại ánh nắng dù vẫn còn rất tươi sáng nhưng mặt trời đang từ từ bị những đám mây đen dầy nặng che phủ. Nói sao thì bọn họ đang tham gia quay phim kinh dị nên ánh nắng mặt trời chói chang không thể xuất hiện trong thời gian dài.
Diệp Tưởng lúc này cũng đi tới ban công. Gió thổi tới làm tóc hắn tung bay.
-Gió lớn quá ! Diệp Tưởng quay đầu đi chỗ khác.Gió thổi mạnh tới mức hắn khó mà hô hấp được.
-Ừ ! Lý Duy Tư khẽ gật đầu.
-Đi ra ngoài thôi. Ba người phụ nữ Mạc Thu Thực, Bạch Vũ Sóc và Thạch Thanh Tú thì ở căn phòng còn lại. Hiện tại họ cũng mở cửa sổ ra ngoài ban công hóng gió.
-Cảnh sắc quả thật khá đẹp.Nhưng hình như gió có hơi lớn thì phải ? Trong 3 người phụ nữ,ngoại trừ Mạc Thu Thực cắt tóc ngắn ra thì tóc của 2 người còn lại bị gió thổi bay xoã xượi.Mạc Thu Thực thì không mở nổi mắt phải lấy tay che.
-Ừ ! Gió lớn thật ! Vũ Sóc nhìn gió đang rít lên từng cơn thổi tới khách sạn Adele. Vầng mặt trời chói chang cũng bị đang dần bị mây đen che phủ.
Lúc này trong không gian chỉ còn những tiếng rin rít của gió.
-Muốn dùng bữa chỉ việc cầm theo thẻ phòng là được.Hoá đơn sẽ được thanh toán vào tiền phòng. Em vừa xuống ngó qua nhà hàng buffet. Thức ăn có vẻ cũng khá ngon đấy.
Sau khi rời khỏi phòng, Mạc Thu Thực đi tới cạnh Lý Duy Tư rồi nói với hắn.
-Ừ ! Vậy chúng ta đi dùng bữa thôi ! Lý Duy Tư gật đầu.
Đúng lúc này cách đó không xa, có một cánh cửa phòng được mở ra.Sau đó có 1 người đàn ông với vẻ mặt âm u lãnh lùng bước ra. Người đàn ông này để râu được khá dài. Khi y nhìn thấy 5 diễn viên của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13 đi tới, trên khuôn mặt y có vẻ chấn động.
Lý Duy Tư chỉ liếc mắt đã nhận ra đối phương. Nhạc Khang Hùng, diễn viên của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 8. Đương nhiên, tên tuổi của y ít được biết tới hơn Phương Lãnh nhiều,chẳng qua do lúc trước 2 rạp chiếu phim cũng có mấy lần qua lại.
Nhạc Khang Hùng đưa mắt nhìn trực diện Lý Duy Tư. Vẻ âm lãnh trong mắt hắn cũng không bớt được đi bao nhiêu. Nói cho cùng thì quan hệ của hai rạp chiếu phim khác nhau luôn có vẻ rất huyền diệu. Phần lớn thời gian hai bên sẽ không có xung đột về mặt lợi ích, nhưng chỉ cần 1 mồi lửa nhỏ là đã có thể khiến cho hai bên nảy sinh mâu thuẫn không thể điều hoà, thậm chí còn khiến cho lập trường của hai bên trở nên đối lập nhau.
Lần này cũng không phải là lần đầu tiên mà « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13 phối hợp diễn xuất với rạp chiếu phim khác. Lý Duy Tư cũng không phải mới lần đầu nhìn thấy chuyện này. Hơn nữa,Lý Duy Tư còn có nhiều ấn tượng sâu đậm sau những lần hợp tác giữa các rạp.
Sau khi ánh mắt của 2 người tiếp xúc nhau, Lý Duy Tư xoay người cùng với những người còn lại đi tới cầu thang máy.
Đi xuống nhà hàng buffet ở dưới lầu, bọn họ phát hiện bên trong đã có không ít thực khách. Hiện tại đang là lúc cao điểm của nhà hàng. Nhưng chỗ mà Long Ny Nhi ngồi trước đó không thấy có ai ngồi cả. Sau khi đưa ra thẻ phòng, năm người có vẻ “ hưng phấn” đi vào trong nhà hàng,mỗi người cầm lấy 1 cái điã đi gắp thức ăn. Lý Duy Tư đương nhiên bắt cặp với Mạc Thu Thực còn Diệp Tưởng đi chung với Bạch Vũ Sóc.
Lượng thực khách vẫn tiếp tục đổ dồn vào trong nhà hàng.
-Gió ở bên ngoài hình như càng lúc càng lớn…
-Tôi vừa lên mạng xem dự báo thời tiết.Nghe nói là sắp có bão......
-Không phải chứ ? Sao đột nhiên lại có bão nhỉ ?
-Ừ ! Đúng vậy !
Nghe được mấy lời bàn tán xung quanh, Diệp Tưởng quay ra hỏi Bạch Vũ Sóc: -Thiên Thu ơi ! Hình như sắp có bão thì phải ?
-Không phải chứ ? Bạch Vũ Sóc căn cứ theo lời thoại trong kịch bản đã tìm ra được tính cách của nữ nhân vật Lâm Thiên Thu này. Cô gái này chắc là kiểu người có tính cách hoạt bát,nhưng lại khá nhát gan. Cho nên hiện tại Bạch Vũ Sóc cao giọng nói: -Sao lại như vậy? Hỏng bét rồi,bão lại tới đúng vào lúc này!
-Xem ra kế hoạch chèo thuyền vào chiều nay của cả đám bọn mình phải huỷ bỏ rồi.
Diệp Tưởng cười khổ nói: -Thôi bỏ đi,chắc ngày mai bão sẽ tan thôi.
-Đúng là chán thật. Thôi bỏ đi, cứ ăn no bụng trước đã. Vũ Sóc tỏ ra uể oải cầm đĩa đi lấy thức ăn. Theo kịch bản miêu tả, Lâm Thiên Thu là người rất tham ăn, cho nên Bạch Vũ Sóc không cần khách khí cứ gắp càng nhiều càng tốt, hơn nữa nàng còn cố tính lựa chọn mấy món thịt vừa béo vừa ngậy. Phần lớn những người tham ăn đều rất thích ăn thịt, hơn nữa họ cũng không nghĩ tới chuyện mình sẽ bị béo phì hay không.
Diệp Tưởng cũng là cảm thán khả năng hoà nhập quá nhanh vào vai diễn của Bạch Vũ Sóc. Đây là lần đầu tiên hắn được tận mắt chứng kiến diễn xuất của Bạch Vũ Sóc. Kế đó, hắn cũng đi tới cạnh nàng chọn món năn.
Lúc này, ở tầng 15.
Long Ny Nhi đã về tới phòng rồi dùng thẻ phòng để mở cửa.
Nhân vật do nàng thủ vai trong phim tên là Ngô Ẩn Xuân. Nhân vật này trong kịch bản là một nhân vật bí ẩn, hơn nữa không biết là nhân vật chính diện hay phản diện, cho nên nàng cũng không biết phải diễn xuất làm sao nhân vật này. Bởi vậy, trước mắt liền nàng cố gắng hạn chế tối đa những biểu cảm trên khuôn mặt và không nói những lời thoại nằm ngoài kịch bản. Với một số nhân vật có tính cách đặc biệt, nếu diễn viên diễn xuất hơi quá đà so với những gì mà kịch bản chú thích thì rất có khả năng sẽ gây ra ng.
Ngược lại, những nhân vật có tính cách thông thường muốn diễn thế nào cũng đều nằm trong phạm vi cho phép của kịch bản.
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông cửa.
Nàng đi tới rồi đưa bàn tay trắng nõn thon thả của mình ra mở cửa. Người đứng ở ngoài cửa chính là người đàn ông râu ria xồm xoàm -- Nhạc Khang Hùng !
Nhạc Khang Hùng nhìn Long Ny Nhi sau đó nhẹ giọng nói: -Bên ngoài hình như sắp có bão tới. Sắc trời cũng trở nên u ám hơn nhiều.
Đây đương nhiên là lời thoại trong kịch bản chứ không phải lời thoại do Nhạc Khang Hùng tự mình nghĩ ra.
Long Ny Nhi khẽ gật đầu rồi nói: -Cứ vào trong trước đã !
-Được !
Sau khi đi vào phòng, Nhạc Khang Hùng nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ. Vầng mặt trời chói chang giờ đang trốn sau tầng mây đen dầy đặc. Mặt hồ Thiên Minh vốn phẳng lặng hiện tại cũng bắt đầu dậy sóng. Không ít khách ở trọ đang chèo thuyền du ngoạn trên hồ đều vội vã cập bờ sao đó chạy về khách sạn.
Tất cả giống như đang muốn báo trước 1 điềm chẳng lành.
Sau khi Long Ny Nhi thấy Nhạc Khang Hùng ngồi xuống thì trên khuôn mặt nàng đột nhiên xuất hiện vẻ bất an: -Anh có điều gì muốn nói không?
-Mấy ngày hôm nay, phòng 1505 đúng lúc có người tới ở.
Sau khi nghe được câu này, vẻ mặt của Long Ny Nhi lại không thấy có gì thay đổi.
-Điều này có gì đáng ngạc nhiên chứ. Phòng đó còn trống nên khách sạn đương nhiên có thể cho khách vào ở!
-Nhưng mà sau này…
-Dù sao thì chuyện mà chúng ta phải làm trong mất ngày này nhất định phải thành công mới được. Sắc mặt của Long Ny Nhi trở nên âm u khi nói câu này.
Lời kịch tuy đã được nói ra nhưng chính bản thân Long Ny Nhi cũng không biết chuyện gì phải thành công. Trong 1 số ít bộ phim kinh dị khó hiểu và đáng sợ, trước khi nhân vật trải qua 1 sự kiện nào đó trọng đại thì kịch bản là sẽ không nói gì cho diễn viên cả. Cho nên, công việc sưu tập thông tin trở nên vô cùng quan trọng. Nếu chỉ dựa vào kịch bản của màn đầu tiên, Long Ny Nhi căn bản không thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.
Nhưng có thể khẳng định căn phòng 1505 nhất định ẩn chứa huyền cơ gì đó. Chắc hẳn trong quá khứ khách sạn này đã từng gặp phải chuyện gì đó. Chuyện này khẳng định phải điều tra. Nhưng nhân vật Ngô Ẩn Xuân do Long Ny Nhi thủ vai chắc chắn đã biết được chuyện gì đó cho nên nàng không thể tìm bất cứ ai để hỏi chuyện này. Bởi vì nàng “biết”,mới dẫn đến chuyện nàng “không biết”.
Hơn 2 tiếng sau, trên mặt hồ Thiên Minh đã không còn bất cứ 1 con thuyền nào. Mây đen đã hoàn toàn che phủ bầu trời,sau đó trời bắt đầu mưa tầm tã. Nước hồ cuồn cuộn xô vào bờ. Từ khi trời bắt đầu mưa, mực nước trong hồ Thiên Minh càng lúc càng dâng cao.
Hiện tại mọi người đã trở về phòng. Bên ngoài trời mưa tầm tã nên dù có muốn ra ngoài cũng không được.
Năm người luc này tập trung trong phòng 1505.
-Xem ra hôm nay không thể ra ngoài được rồi ! Lý Duy Tư mở TV đón xem mục tin tức của đài truyền hình Thiên Hải. Hiện tại bão đã bắt đầu ảnh hưởng đến vùng này, mà bão có thể không chỉ ảnh hưởng trong mỗi hôm nay mà còn có thể ảnh hưởng tới mấy ngày sau.
-Đúng là mất hứng mà. Vũ Sóc nâng cằm nhìn dự báo thời tiết đang được chiếu trên TV rồi thở dài : -Khó khăn lắm mới được đi du lịch,ai dè lại gặp bão. Vốn mình còn lên kế hoạch chèo thuyền tới hòn đảo giữa hồ Thiên Minh để chơi rồi mua một ít đặc sản địa phương cầm về nữa chứ.
-Bỏ đi, chuyện này chúng ta chẳng thể làm gì cả. May mà chúng ta đi du lịch tự túc, chứ nếu chúng ta đi du lịch theo tua thì còn phiền phức nữa . Mạc Thu Thực nói tiếp: -Trong khách sạn còn có suối nước nóng. Tối nay chúng ta xuống đó hưởng thụ 1 hồi. Sau đó còn có dịch vụ mát xa và bấm huyệt bàn chân nữa !
-Vậy...... Diệp Tưởng tiếp lời: -Giá cả chắc sẽ không rẻ, đúng không ?
-Không sao. Lý Duy Tư cười nói: -Các cậu là bạn đồng nghiệp của mình mà ! Để mình mời các cậu.
Lý Duy Tư rõ ràng là người có tiền. Nhưng nếu dựa trên việc bọn họ là đồng nghiệp thì chắc chắn sự chênh lệch về thu nhập cũng không lớn. Do đó có thể phỏng đoán nhân vật Nghiêm Tuấn Hùng do Lý Duy Tư đóng vai nhận được sự trợ cấp của bố mẹ. Đương nhiên, chuyện này cũng chẳng có gì quan trong.Cái chính mà Diệp Tưởng đang suy nghĩ là làm sao có thể điều tra về căn phòng 1505 này.
Bạch Vũ Sóc thì nhắm mắt lại. Nàng thông qua thể chất linh môi bắt đầu tiến hành cảm ứng với toàn bộ căn phòng. Nhưng sau khi tiến hành cảm ứng, nàng không cảm thấy bất cứ linh cảm nguy hiểm nào. Đương nhiên, chỉ tạm thời chưa có nguy hiểm mà thôi. Điều này cũng chẳng nói lên điều gì cả. Có đôi khi, quỷ hồn sẽ ẩn mình rất sâu,chỉ vào những thời khắc chỉ định mới xông ra giết bạn.
Vũ Sóc có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện này. Trong phim kinh dị chân thực, dù có ở đâu thì nguy hiểm cũng luôn rình rập. Trước mắt,kịch bản nghiêm khắc quy định rằng nếu không được kịch bản cho phép , bọn họ không thể rời khỏi phòng 1505 quá lâu. Nếu không sẽ trực tiếp gây ra ng.
Một hồi lâu Bạch Vũ Sóc mở mắt. Nếu đã không thể dựa vào thể chất linh môi để cảm ứng chuyện gì thì tốt hơn hết nàng cũng phải chuẩn bị 1 chút.
Trên đầu giường có đặt 1 quyển sổ ghi chép. Nếu như có vấn đề xảy ra, Vũ Sóc sẽ ngay lập tức sửu dụng nó để chế tác phù lục rồi dán khắp các vị trí trong phòng. Còn ở bên ngoài thì nàng không thể làm vậy vì nếu dán lên thì nhân viên dọn dẹp vệ sinh của khách sạn cũng sẽ bóc xuống. Bọn họ dù sao cũng chỉ là npc chứ không phải diễn viên,nên nàng không thể tìm cách để dàn xếp với bọn họ được.
Cùng lúc đó, Diệp Tưởng đưa tay vào trong túi rồi nắm chặt chiếc giày cao gót màu đỏ. Rất may là sau 2 bộ phim kinh dị nó không bị thất lạc. Lần này, Diệp Tưởng cần dùng nó để sống sót trong thế giới rộng lớn của phim kinh dị này!
Hắn nhớ Ôn Vũ Phàm đã từng nói với hắn rằng dù thế nào, hắn nhất định phải sống trở về « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]