Cả bọn phi về nhà thì cũng đã 11 giờ 45 rồi. Mở cửa cái là tôi chạy nháo nhào lên phòng, thả người xuống giường lấy máy gọi cho nàng luôn.
_Em nghe...
_Em ngủ chưa?
_Chưa, vẫn đang nằm chờ anh gọi lại nè.
_Anh xin lỗi nhé!
_Sao phải xin lỗi?
_Vì...đã để em đợi lâu
_Hôm nay anh làm sao vậy?
_Không...sao lại hỏi thế?
_Thấy giọng anh là lạ...có vẻ buồn buồn!
_Có lẽ nhớ em... -Tôi hơi nghẹn giọng. Lỡ có một chút mà cảm giác tội lỗi nó cứ giày vò, khiến tôi vừa thương nàng, vừa cảm thấy hổ thẹn.
_Thật không?
_Thật mà!
_Lúc nãy định báo tin cho anh...nhưng thấy anh bận nên lại thôi...
_Hả? Tin gì? -Tôi hồi hộp.
_Hôm nay bao nhiêu rồi?
_21 rồi em...
_Vậy chuẩn bị đếm ngược đi, 7 ngày nữa.
_Sao?
_28 em ra.
_Thật không? -Suýt nữa tôi nhảy cẫng lên.
_Chắc chắn mà, em đặt vé rồi!
_...
_Nè, không nói gì vậy?
_Ôi! Anh nghĩ mãi mà chẳng tìm được ngôn ngữ nào lý giải được niềm hạnh phúc của anh lúc này cả! -Tôi mừng muốn phát khóc.
_Có gì mà phải xúc động thế, liệu lúc gặp em có lăn ra ngất không vậy? -Nàng cười.
_Dám lắm...
_Nè, ai khiêng được cái thân hình lực lưỡng của anh vô viện chứ?
_Hì! Cần gì vô viện, em luôn mang thuốc theo người mà, chỉ một liều là anh tình như sáo ngay.
_Thuốc gì? Em biết đâu được?
_Đây này...chụt -Tôi thơm gió vào điện thoại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ranh-gioi/3104511/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.