Ngày...tháng... năm...
Cơn mưa chiều đến bất chợt xua tan đi cái nóng gay gắt như đổ lửa trên thành phố. Từng dòng nước xối xả đổ xuống mặt đường ran rát, ập vào từng dòng người đang xuôi ngược ngược xuôi trên khắp mọi nẻo đường. Người dân Sài Gòn có vẻ như là vui thích tận hưởng cái mát lạnh từ thiên nhiên ấy hơn là tìm cho mình một chỗ trú. Tụi trẻ con chạy ra vày nước, khuôn mặt rạng ngời. Thiếu nữ nhẹ xõa mái tóc huyền, bước đi vội vã để mặc tà áo dài bết vào dáng ngọc yêu kiều, để mặc cho đất trời tưới mát vào những tâm hồn chẳng vướng bụi trần ai...
Mưa vẫn luôn hiền hòa trong dòng chảy cuộc sống bộn bề những lo toan, thảnh thơi xua tan đi những ưu phiền mệt nhọc, vui tươi trong những đôi mắt thơ trẻ, dịu dàng trong những ánh nhìn yêu thương... Gào thét trong xúc cảm chia ly, và nhạt nhòa theo những dòng nước mắt...
Cơn mưa chợt đến rồi chợt đi, vội vã...Mưa Sài Gòn là thế. Nhiều nước mà tạnh mau, chứ không dai dẳng như mưa Hà Nội. Để lại những con đường loang loáng nước, để lại khoảng trời mát rượi trên những vòm cây xanh, để lại một bầu không khí trong lành, ẩm ướt. Và những dòng người đang lội bì bõm trên đường trong giờ tan tầm.
Bỗng có tiếng nhạc réo rắt thoang thoảng một điệu khúc Diễm Xưa từ một chiếc loa phóng thanh cũ kỹ nào đó...
“Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao
Nghe lá thu mưa gieo mòn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ranh-gioi/3104480/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.