" Có sao?." Lý Tiểu Lộ bất ngờ.
" Anh buông tôi ra nào." Cô đẩy anh ra, quay đầu lại thì không thấy ai.
" Làm gì có ai? Khi không anh ôm tôi để tưởng tượng à?." Cô nhìn anh hỏi.
" Có người theo cô thật mà, là một cô gái." Anh bảo.
" Anh điên vừa thôi." Lý Tiểu Lộ bảo xong cô đưa tay mở cửa xe vào trong ngồi.
Bắc Băng Phàm đứng gãi đầu. Hay là do anh chưa quen với năng lực của cô khi chạm vào nên gây ra ảo giác chứ?
Cuối cùng cũng không đứng nghĩ cũng không ra, anh đành vào lái xe về nhà.
Trên nóc xe, cô nữ sinh vẫn ngồi đó. Chỗ kì lạ là Lý Tiểu Lộ trong xe không cảm nhận được âm khí mặc dù trời đang dần tối.
...
Hôm nay về nhà sớm, cô quyết định xuống bếp nấu đồ ăn cho bữa ăn tối.
" Cô nấu được không đấy?." Anh nghi ngờ hỏi.
Cô vừa đeo tạp giề vừa bảo:" Tôi toàn nấu cho mình ăn, anh yên tâm, anh là người đầu tiên nếm thử đó."
Thấy cô khó khăn đưa tay ra cột tạp giề, anh đi đến cột giúp cô.
Lý Tiểu Lộ có chút ngượng.
" Quá vinh hạnh rồi, vậy tôi ra phòng khách không ngán đường cô." Anh nói, sau đó quay lưng đi.
" Coi như anh hiểu chuyện." Lý Tiểu Lộ đáp.
Lâu rồi, à không chắc là lần đầu tiên có người nói chuyện nhiều với cô như vậy. Làm tâm trạng của Lý Tiểu Lộ vui vẻ hơn, cô cũng thích thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ranh-gioi-am-duong/2925768/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.