Nằm một hồi lâu, Bắc Băng Phàm cũng trấn an được cô, cho cô bình tĩnh hơn.
Cô ăn tối cũng không nỗi, anh đành đích thân nấu cháo cho cô ăn có cái gì lót bụng. Cuối cùng cô ăn được một chút, mệt rồi cũng ngủ say mất, không biết trời trăng gì.
Ngồi cạnh giường, anh nhìn cô ngủ. Lý Tiểu Lộ cô giống như chọn cách ngủ để né tránh mở mắt nhìn xung quanh, sợ hãi không muốn thấy thứ không nên thấy đó.
Anh nắm lấy tay cô, hi vọng Lập Như Ý đến sớm để làm rõ mọi chuyện cho anh biết, cứ như thế này, không hỏi được cô, Lập Như Ý không nói nốt thì anh phát điên mất.
...
Lập Như Ý trở lại lúc khuya như lời đã nói với anh. Anh nắm chặt tay cô, ngồi nhìn Lập Như Ý.
" Em ấy ngủ chưa?." Cô nhìn hỏi.
Anh gật đầu:" Ăn được một chút, cô ấy uống thuốc rồi ngủ."
Thuốc này giúp cô ngủ tốt hơn, như thế cũng không gặp ác mộng.
" Cô nói rõ đi, cô ấy đã thấy thứ gì mà hoảng sợ đến vậy?." Bắc Băng Phàm vào vấn đề chính.
" Đêm ở bờ sông cậu và anh hai con bé chạy đến, cậu nhớ chứ?." Lập Như Ý hỏi.
Anh gật đầu. Dĩ nhiên anh nhớ.
" Lúc đuổi theo cô ả đi theo cậu, lúc cô ta định xông lên làm hại Tiểu Lộ, tôi vừa bay lên chắn cho con bé thì xuất hiện một người đàn ông, anh ta cũng là ma."
" Anh ta...dung mạo hoàn toàn giống cậu." Lập Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ranh-gioi-am-duong/2925727/chuong-25.html