Chương trước
Chương sau


Bạch Tôn Vỹ nắm chặt điện thoại trong tay, anh vội chạy đi tìm cô.

Cô bé ngốc này lại dám chạy ra khỏi trường rồi.

" Mẹ nó...là kẻ nào chứ." Đứng ở đó, Bạch Tôn Vỹ không ngừng phẫn nộ.

Đêm hôm đó ở khách sạn, có kẻ biết anh sẽ đưa cô đến, đã dám đặt camera quay lén trong phòng.

Đoạn video đã được gửi đến cô với tin nhắn nặc danh.

Chết tiệt thật!

...

Lý Tiểu Lộ chạy đến một căn nhà hóng. Trước kia gặp chuyện không vui, cô đều đến đây.

Ngồi nhớ đến đoạn video đó, cô nhìn hai bàn tay mình, cảm thấy bản thân thật dơ bẩn.

Thật sự...dơ bẩn. Cô bị người khác chạm vào, trong đoạn video, Bắc Băng Phàm và anh hai đều đứng đó chứng kiến.

" Mình...mình..."

Lý Tiểu Lộ khóc nấc lên, thật sự cô chẳng biết mình nên làm gì nữa. Cô...cô...tại sao lại lâm vào tình cảnh như thế này?

...

Bạch Tôn Vỹ đi tìm cô tìm mãi cũng không thấy. Cuối cùng anh chạy đến Bắc thị, tìm Bắc Băng Phàm.

Bạch Tôn Vỹ tự tiện xông vào phòng làm việc của Bắc Băng Phàm, ném điện thoại của cô lên bàn.

" Mau phụ một tay đi tìm cô ấy." Bạch Tôn Vỹ sốt sắng bảo.

Bắc Băng Phàm chưa hiểu cái quái gì, anh cầm điện thoại của cô lên xem, nhìn thấy đoạn video được gửi đến, cơn giận lại nổi lên.

" Tên khốn cậu..."

" Video đó không phải tôi quay lén, có quay tôi cũng chẳng gửi cho cô ấy đâu." Bạch Tôn Vỹ nghiêm túc bảo.

Bắc Băng Phàm liền bật dậy.

" Tiểu Lộ đâu? Cô ấy đang ở đâu?."

" Không biết, tôi sợ xảy ra chuyện mới đến tìm anh." Bạch Tôn Vỹ đáp.

Anh cũng lo, Bắc Băng Phàm lo.

Thật sự cả hai chẳng biết cô đã chạy đi đâu cả.

...

Lý Tiểu Lộ khóc đến ngủ quên. Khi tỉnh dậy thì nhận ra mình vẫn ở chỗ nhà hoang, trời cũng tối lúc nào không hay, cô định tìm điện thoại thì nhớ ra mình đã bỏ quên mất.

Cô ngồi đó, nhìn bầu trời đầy sao. Bây giờ cô cũng không dám về nhà, Bắc gia tốt với cô như vậy, cuối cùng cô lại không xứng với họ.

Chuyện cô ở khách sạn đó, cô cũng đoán được do bữa cơm hôm đấy ở Lý gia.

Ba cô...

Nghĩ đến lại không muốn đau lòng.

" Tiểu Lộ, sao em ở đây." Lập Như Ý đâu ra xuất hiện, nhìn thấy Tiểu Lộ ngồi đó thơ thẩn, cô hỏi.

" Chị...chị Như Ý..."

Lý Tiểu Lộ thấy Lập Như Ý, cô lại òa khóc.

Lập Như Ý vẫn chưa hiểu chuyện gì, cô lang thang cả ngày bên ngoài để tìm hiểu về Bạch Tôn Vỹ. Không ngờ lại nhìn thấy Lý Tiểu Lộ ngồi đây một mình như thế này.

...

Đã trễ, chẳng ai tìm thấy Lý Tiểu Lộ cô. Bắc Băng Phàm và Lý Tử Trạch dường như phát điên khi ngồi một chỗ thế này.

Có phải bây giờ cô đang trách mình, tại sao lại để xảy ra chuyện như thế này đúng không?

Việc cô xém chút bị tai nạn, hôm nay lại có kẻ nặc danh có video này gửi đến, rốt cuộc là ai?

Đang nhắm đến Bạch Tôn Vỹ? Hay là nhắm đến anh?

" Tiểu Lộ...em đang ở đâu..."

...

Tiểu Lộ lang thang đến nghĩa trang, cô chẳng biết tại sao mình tới đây, cứ như ai đó câu dẫn đến vậy.

Một ánh sáng xanh hiện ra. Một hồn ma đứng trước mặt cô.

Anh ta...giống hệt Bắc Băng Phàm!

" Anh..." Lý Tiểu Lộ lại bị dọa cho sốc, tại sao...tại sao giống anh đến như gậy chứ?

" Tiểu Lộ, em bình tĩnh nghe anh nói."

" Anh biết em thấy được anh, anh là Bắc Băng Ninh, anh trai song sinh của Bắc Băng Phàm." Bắc Băng Ninh vội giải thích.

Lý Tiểu Lộ ngớ người. Anh...có anh trai song sinh sao?

Thể nào cả hai giống nhau đến như vậy.

Thì ra là song sinh.

Lý Tiểu Lộ ngó ngang ngó dọc, cuối cùng nhận ra mình đang đứng trước mộ của Bắc Băng Ninh.

" Em dâu, anh đi theo em đều có nguyên do của nó." Bắc Băng Ninh lên tiếng.

" Chúng ta cần nói chuyện, em hiểu chứ?."

...

Bắc Băng Phàm nhận được tin đã tìm thấy Lý Tiểu Lộ. Không hiểu sao đêm hôm cô chạy đến nghĩa trang, còn ngất xỉu ngay mộ của Bắc Băng Ninh.

Để tránh người khác chạm vào cô rồi thấy những thứ không nên thấy ở nơi này. Bắc Băng Phàm vừa ôm lấy cô, anh đã thấy rõ hồn của Bắc Băng Ninh đang đứng trước mặt mình.

Người anh trai đã mất cách đây ba năm trước...

" Trở về đi, con bé đã mệt rồi."

Bắc Băng Ninh không để Bắc Băng Phàm nói gì, anh nói xong liền biến mất.

Anh đã mất ba năm rồi, bây giờ em trai mình lại nhìn thấy hồn của anh trai, có lẽ rất sốc và không tin vào mắt mình.

Bắc Băng Ninh ngồi trên cây, nhìn Bắc Băng Phàm đưa Lý Tiểu Lộ trở về nhà.

Lập Như Ý khi này mới xuất hiện.

" Thì ra tên Bạch Tôn Vỹ đó hại chết anh." Lập Như Ý nói.

Bắc Băng Ninh gật đầu.

" Ba năm trước, tên đó đã cho người cắt phanh xe của tôi, cuối cùng tôi và xe đều lao xuống vực mà chết."

" Một tên rác rưởi." Lập Như Ý nổi cơn giận.

Việc Bạch Tôn Vỹ đụng vào Lý Tiểu Lộ đã chọc cô giận đến phát điên rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.