Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54
Chương sau
Anh ngồi bên giường, đầy ôn nhu đút cháo cho cô ăn. Còn Lý Tiểu Lộ vừa ăn vừa suy nghĩ. Tại sao có mặt Bạch Tôn Vỹ ở đây? Tại sao cô lại ở nhà của anh hai mà không phải Bắc gia? Anh biết trong đầu cô có nhiều câu hỏi. Anh cũng không nói gì, đợi cô ăn xong rồi hẵng nói sau. ... Lý Tiểu Lộ ngồi ở phòng khách, cô nhìn cả ba. " Tiểu Lộ, đêm em chạy đến nghĩa trang, còn ngất ở mộ anh hai tôi, em đã thấy gì và xảy ra chuyện gì?." Bắc Băng Phàm nhìn cô hỏi. Lý Tiểu Lộ lắc đầu:" Em không nhớ." Đêm đó xảy ra chuyện gì, cô quả thật không nhớ. Bạch Tôn Vỹ có hơi cau mày, rồi anh lên tiếng:" Tiểu Lộ, em còn nhớ chuyện những ngày gần đây không?." " Những ngày gần đây?." Lý Tiểu Lộ ngu ngơ. Có chuyện gì sao? Cả ba nhìn nhau, có hơi hụt hẫng. " Có chuyện gì vậy..." Lý Tiểu Lộ nhìn cả ba người đàn ông đang ngồi đó. Mọi người đang giấu gì cô sao? " Lý Tiểu Lộ, em là đang bị điều khiển." Bạch Tôn Vỹ lên tiếng bảo. Có giấu hay không giấu cũng như vậy. " Điều...điều khiển?." " Đêm qua ở khách sạn, em đã cầm sao muốn đâm tôi và Bắc Băng Phàm." Bạch Tôn Vỹ nói. Lý Tiểu Lộ mở to mắt, cầm dao.. Đâm anh...và Bạch Tôn Vỹ? " Anh...đủ rồi.." Bắc Băng Phàm nhìn Bạch Tôn Vỹ. " Tôi...tôi xém đâm...hai người sao.." Không thể nào? " Phải, em chính tay cầm dao muốn đâm hai chúng tôi." Bạch Tôn Vỹ đi đến, nắm lấy bả vai cô, mắt đối mắt nhì thẳng lấy Lý Tiểu Lộ. " Em đã bị ai đó điều khiển, tôi biết em có năng lực âm dương, đôi mắt của em." " Tôi cũng như vậy, tôi có thể thấy ma nữ đi theo sau em." " Kẻ điều khiển em, kẻ đó cũng có năng lực như chúng ta." Bạch Tôn Vỹ bảo. Bắc Băng Phàm đưa tay kéo Bạch Tôn Vỹ ra:" Đủ rồi, anh làm đau cô ấy." Lý Tử Trạch ngồi đó. Cái gì mà năng lực? Cái gì mà ma nữ? " Mọi người...đang nói chuyện gì vậy?."Lý Tử Trạch lên tiếng hỏi. Bắc Băng Phàm và Lý Tiểu Lộ bàng hoàng, phải rồi... Lý Tử Trạch vẫn chưa biết chuyện về đôi mắt, về năng lực của cô. " Lý Tử Trạch anh vẫn chưa biết sao?." Bạch Tôn Vỹ hỏi. Lý Tử Trạch nhìn ngược lại. " Tôi, Tiểu Lộ em gái anh, đều là những người sở hữu được đôi mắt." " Một đôi mắt có thể thấy ma." " ĐỦ RỒI!!!" Lý Tiểu Lộ hét lớn lên. Chuyện này...chuyện này...cô thật sự không muốn cho ai biết nữa. Không muốn cho ai biết nữa...cuộc sống của cô đã quá nhiều thứ phức tạp rồi. Đủ rồi.. ... Lý Tử Trạch ngồi nhìn em gái mình. Anh đã từng nghĩ cô có thể thấy ma. Chỉ là không ngờ nó có thật. Cũng làm cô rất bất ngờ. " Tiểu Lộ." Lý Tử Trạch ôm lấy cô, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô em gái của mình. " Em đừng sợ. Cho dù em ra sao, em vẫn là em gái anh." " Anh hai vẫn thương em mà." Lý Tử Trạch nói. Câu nói của anh như là thứ gì đó đẩy mạnh tảng đá nặng trong lòng cô ra khỏi. Lý Tiểu Lộ xúc động, ôm lấy anh trai mình òa khóc. ... Bên ngoài. Bắc Băng Phàm nhìn Bạch Tôn Vỹ:" Tôi bảo thật, hợp tác với anh việc gì đó tôi cũng chẳng muốn. Nhưng vì Tiểu Lộ nên đành bất đắc dĩ.x " Tôi cũng đâu khác gì anh." Bạch Tôn Vỹ nhún vai. " Mới đây cô ấy xém chút xảy ra tai nạn, có kẻ muốn đẩy cô ấy ra giữa đường." Bắc Băng Phàm bảo. " Đoạn video ở khách sạn...cũng có kẻ nặc danh gửi đến cho Tiểu Lộ." Bạch Tôn Vỹ nói thêm. " Là cùng một người làm?." Cả hai đồng thanh. Chắc chắn là một người làm, còn đang nhắm chằm chằm vào cô. " Trước mắt chúng ta phải quan sát tình hình của cô ấy. Bây giờ có thể tỉnh táo, nhưng chưa chắc ổn định được." Bạch Tôn Vỹ đáp. Lần này...Bắc gia và Bạch gia phải song kiếm hợp bích! ... " Có vẻ như lần này Bạch Tôn Vỹ và Bắc Băng Phàm hợp tác với nhau?." " Vì Lý Tiểu Lộ?." " Vâng." Người đó cười lớn. Lắc lắc li rượu. " Đúng là..." Nhưng Lý Tiểu Lộ đã nằm trong tay mình, bọn họ muốn làm gì, cũng phải mất một thời gian để tìm. Mà làm gì tìm dễ như vậy được chứ? Cho dù Bắc Băng Phàm tài giỏi đến đâu. " Anh cũng chỉ là người bình thường thôi Bắc Băng Phàm."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54
Chương sau