"Anh Cận, tối nay tôi tự đặt khách sạn, hay là anh sắp xếp cho tôi?"
Tư Dã kiểm tra trên app, huyện Tháp không nổi tiếng như Kashgar, vẫn có phòng.
Cận Trọng Sơn đứng dậy thu dọn bàn ăn, nhìn anh, "Phải xem cậu."
Tư Dã để điện thoại xuống, "Tôi nghe anh."
Anh không phải là người không có chủ kiến, chính là bởi vì quá có chủ kiến nên mới rước tới nhiều thù hận trong cái vòng tròn luẩn quẩn đó.
Hai ngày nay đi theo Cận Trọng Sơn "nằm chơi", mặc dù người đàn ông này có rất nhiều điều bí ẩn, nhưng luôn chọn cho anh giải pháp tốt nhất, anh "nằm" rất vui vẻ.
Cận Trọng Sơn "Ừ" một tiếng, khom lưng bưng nồi.
Tư Dã bỗng nhiên cảm thấy mình cũng nên biểu hiện gì đó, "Anh Cận, để tôi đi."
Cận Trọng Sơn lại nhìn anh, mang theo một tia dò xét.
"......"
Có chuyện gì vậy? Nghĩ tôi không thể sao?
Cận Trọng Sơn thản nhiên nói: " Cậu không được đâu."
Tư Dã cho là mình được chứ, đoạt lấy tai nồi, bưng lên, thế mà không nhấc lên được!
Cận Trọng Sơn đứng bên cạnh quan sát, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng lông mày giãn ra, như thể đang xem kịch.
Điều này đã kích thích Tư Dã.
Anh dùng sức, cuối cùng cũng bưng được cái nồi lên.
Nhưng không biết làm bằng chất liệu gì mà nặng chết đi được.
Nếu đã bưng lên, đặt về cũng không ổn lắm, Tư Dã cam chịu số phận đi tới cửa, quay đầu lại: "Anh Cận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-sang-chieu-hom/2520035/chuong-7.html