Thành phố Thành Đô, có khả năng bao dung phi thường.
Những người có kỹ năng rất dễ dàng để tìm chỗ đứng ở đây và sống một cuộc sống tốt.
Hôm đó ở quán cà phê, Tư Dã nói xong liền đứng dậy từ biệt.
Cận Trọng Sơn theo bản năng đuổi theo, bắt lấy cổ tay anh.
Ngực anh thắt lại, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, "Anh Cận, chúng ta không cần phải làm ra một mớ hỗn độn khó coi như vậy."
Cận Trọng Sơn nhìn anh chằm chằm, môi mấp máy, có lẽ muốn nói cái gì đó.
Nhưng anh đã đi trước một bước: "Trước đây anh không phải là người quấn chặt lấy người ta, em đã từng như vậy, nhưng em đã thay đổi."
"Cho nên, chúng ta đều đàng hoàng một chút đi."
Tư Dã rũ mắt, nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay nhỏ bé của mình.
Anh đã từng thích bàn tay này như vậy.
Lòng bàn tay ấm áp và khô ráo, có đường viền khô ráp.
Anh dán mặt lên, nhẹ nhàng cọ xát.
Cận Trọng Sơn sẽ giữ chặt gáy anh, sờ vành tai ửng hồng của anh và mái tóc vàng bị gió thổi tung bay.
Nhưng đó là tất cả trong quá khứ.
Anh chạm vào mu bàn tay Cận Trọng Sơn, tách ngón tay ra khỏi cánh tay mình.
Cận Trọng Sơn quả thật giữ thể diện như anh muốn, mặc kệ anh tách ngón tay ra.
Nhưng giây phút ấy, một góc trái tim mà chỉ mình hắn biết đang đau đớn tột cùng.
Anh rút cánh tay ra, không nhìn Cận Trọng Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-sang-chieu-hom/2519969/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.