Ellie nghỉ ngơi trên giường cả buổi sáng hôm sau. Charles hiếm khi rời khỏi cô và khi anh đi khỏi, ngay lập tức vị trí của anh được thay thế bởi một thành viên của gia đình Pallister - thường xuyên là Helen hay Judith, vì Claire đang bận rộn dọn dẹp đống hỗn độn mình đã tạo ra trong vườn cam.
Tuy nhiên, đến buổi chiều cô đã bắt đầu mất kiên nhẫn với Charles và chai cồn thuốc phiện lúc nào cũng hiện diện của anh.
“Anh thật chu đáo khi quan tâm đến vết bỏng của em đến thế”, Ellie nói, cố gắng xoa dịu anh, “Nhưng đúng là cơn đau không khủng khiếp như ngày hôm qua nữa và bên cạnh đó, em dường như không thể tỉnh táo để theo hết một cuộc nói chuyện mà không ngủ gục.”
“Không ai để tâm đâu”, anh đảm bảo với cô.
“Em thì có.”
“Anh đã cho phép giảm liều lượng đi một nửa rồi.”
“Nhưng nó vẫn khiến đầu óc em mơ hồ. Em có thể chịu đau một chút, Charles à. Em không còn yếu nữa.”
“Ellie, em không phải người tử vì đạo.”
“Em không muốn trở thành người tử vì đạo. Em chỉ muốn là chính mình thôi.”
Anh trông có vẻ nghi ngờ, nhưng anh đặt chai thuốc trở lại chiếc bàn bên giường. “Nếu tay em bắt đầu đau...”
“Em biết, em biết. Em...” Ellie thở ra nhẹ nhõm khi ai đó gõ cửa, chấm dứt hoàn toàn cuộc nói chuyện. Charles trông có vẻ như vẫn muốn thay đổi ý định và dốc cồn thuốc phiện vào họng cô trước dấu hiệu nhỏ nhặt nhất. “Vào đi!”, cô gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-ro-hon-anh-mat-troi/1913739/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.