Mẫn Nhi cầm tờ biên lai kia lên, mà lòng cũng tràn đầy những thắc mắc như Huệ Lan. Cô gái bắt đầu day day mi tâm ra chiều suy nghĩ lung lắm.
- Mấy năm trở lại đây ở mình được miễn giảm thuế đất nông nghiệp, chỉ thu thuế nhà ở và thuế của đất dùng ở mục đích khác. Hoặc đây là thuế nhà ở của ông Sáu.
Lời vừa thốt ra, Mẫn Nhi đã vội lắc đầu phủ định.
- Cũng không đúng. Vì gia đình ông Sáu cũng đang ở luôn trên mảnh đất 1000m2 đối diện với chợ Bàu mà.
- Vậy có nghĩa cậu Hưng của em có 1 ngôi nhà hoặc 1 mảnh đất nào đó ở đâu khác. Hoặc cậu ấy ngoại tình?
Mẫn Nhi hốt hoảng đứng bật dậy để lao tới bịt chặt miệng của Huệ Lan. Cô gái trẻ nói bằng giọng thầm thì.
- Phỉ phui cái mồm nhé! Nhỡ bà An, bả nghe thấy thì tui với cô có mà ra đê dựng chòi đó.
Câu nói vừa phát ra đôi mắt của Huệ Lan đã lập tức hiện lên 1 tầng sợ hãi. Đúng là vì mãi ngó nghiêng mớ biên lai của Mẫn Nhi mà Huệ Lan quên mất sự xuất hiện của gia đình ông Hưng ở trong nhà.
Chầm chậm gỡ tay của Mẫn Nhi ra khỏi miệng, Huệ Lan cũng chuyển giọng thầm thì.
- Em quên béng đi mất! Mà khi nãy cậu Sáu em làm sao mà hết rên la vậy? Vì em thấy lúc cậu bị mợ đập 1 phát thì y như rằng trời đất đang sụp đổ vậy.
- Thuốc mê! Là bác sĩ kê cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-chieu/3344491/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.