Cái nắng tháng 6 ở vùng đất duyên hải này cứ gọi là gay gắt không gì tả nổi. Mặt trời ló dạng từ đâu mới 5h30. Rồi sau đó là cứ liên tục ném những tia nắng oi bức nhất xuống mặt nước.
Và thì cái mặn và tanh nồng của biển, của trăm loài thủy sản cứ thế mà bốc lên, lan tỏa vào không khí, làm người nào vô tình hít phải thì cứ gọi là ngộp thở vô cùng tận.
Ông Chín Tâm xoa xoa cái chóp mũi đã ửng đỏ của mình quay sang nhìn bà Tám Thu. Người đàn bà luống tuổi đang giỏ lớn giỏ nhỏ trong tay, vừa nhác thấy em trai thì trố mắt hỏi dồn.
- Ủa, chú Chín? Sao chú ở đây? Không phải hồi sáng chú nói bữa nay chú tới viện thăm con bé Lan ư? Sao mới giờ này đã về rồi? Đừng nói là do mụ đàn bà giàu có kia nha. Đúng là ông bà mình xưa nói cấm có sai mà. Cái thứ giàu có là mặt cứ phải nói là ngẩng hẳn lên trời á, nói chớ đi đừng có ngày vướng dây điện mà chết à.
Bà Tám Thu vừa dứt lời thì bên này chú Chín phải lắc đầu quầy quậy mà than trời. Chú Chín vừa lau mấy giọt mồ hôi trên trán vừa phân trần.
- Em về sớm nào đâu phải do bà Phụng, mà chị cứ bắn bùm bùm như súng liên thanh vậy.
- Chứ do cái gì? Hay do con Lan giờ đã là con nuôi được công nhận rồi nên nó "quay xe" muốn cắt đứt quan hệ với mình..
Đưa bàn tay lên cao như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-chieu/3343428/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.