Suy nghĩ miên man nên khi lên giường đi ngủ thì đồng hồ cũng đã điểm 2h khuya. Cứ nghĩ bản thân sẽ đánh 1 giấc thật sâu đến sáng. Không ngờ khi cô gái trẻ chỉ vừa đặt lưng xuống thì đã nghe thấy tiếng quát tháo ở dưới lầu.
Và chính xác là nó phát ra từ phòng của bà Phụng, mẹ nuôi của Huệ Lan. Bà Phụng sau khi trở về từ trại trẻ mồ côi Nhân Tâm thì đã lên phòng của bà Duyên và ở đấy cho đến khuya.
Ai gọi cũng không mở cửa. Cả Huệ Lan đến mời bà ta dùng cơm tối bà cũng nhất quyết từ chối. Nghĩ bà Phụng đang thương nhớ người em gái út vắn số nên bà Năm, chú Quang cùng bảo Huệ Lan hãy mặc kệ bà. Ấy vậy mà giờ nàng lại nghe thấy tiếng quát tháo, thậm chí là la hét của bà Phụng.
- Gọi cảnh sát! Gọi cảnh sát ngay cho tôi! Là nó chớ không ai khác. Chắc chắn là nó!
Tiếng thét kia kéo Huệ Lan và tất cả mọi người trong nhà chạy tới trước cửa phòng ngủ của bà Phụng. Bà Năm vừa mặc lại cái áo khoác trên người, phải cuống quýt hỏi người chủ của mình.
- Bà chủ à, có chuyện gì vậy ạ? Gọi cảnh sát để làm gì? Mà.. mà nó là ai?
Câu hỏi của bà Năm đã phần nào giúp bà Phụng lấy lại bình tĩnh. Nhưng thay vì trả lời bà Năm bằng cách nói, thì bà Phụng đã nhích người ra khỏi cửa để mọi người đứng ở bên ngoài có thể thấy được những gì ở trong.
Ngổn ngang và hỗn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-chieu/3343154/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.