Bởi Tô Mạt Nhi quá tháo vát nên tôi nhàn rỗi, tạm thời không muốn tiếp xúc với nhiều người, tránh lộ sơ hở. Thế nên rất buồn chán, tôi đành phải soạn sách, sau này kể chuyện đêm khuya. Kế hoạch ban đầu của tôi là bồi dưỡng những cậu bé xinh đẹp kia.
Tóc máu* (tóc trẻ sơ sinh) của Thường Ninh hãy còn chưa rụng hết, chỉ cần hai viên kẹo thì đã dụ dỗ được* (nghĩa là bé trẻ con nên dễ dụ ấy),rảnh rỗi tôi liền gọi bảo mẫu ôm bé đến chơi đùa, dạy bé chửi người ta bằng tiếng Anh, đến nỗi có một lần Thanh Nhược Vọng* (một vị quan châu Âu làm việc dưới hai triều Minh – Thanh) nghe được, cứ khẳng định kiếp trước Thường Ninh là đồng hương ông ta, đặc biệt rất thân thiết với bé.
Phúc Toàn là một cậu bé ngoan, tâm tư đơn giản cực hiếm thấy, lúc đầu, tuy cậu vẫn rụt rè với việc tôi bỗng trở nên bình dị gần gũi, nhưng dù gì vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa đến tám tuổi, sau khi xác định rõ tôi không có ác ý liền gần gũi hơn. Lúc rỗi rãi tôi giải tán đám cung nữ, thái giám để dạy cậu đánh bài, chơi mạt chượt; tiếc rằng có mỗi hai người nên chỉ chơi được đô-mi-nô, bài xì dách, v.v… Tôi hận mình không phải con giun, bằng không cắt mỗi người thành hai nửa thì có thể chơi mạt chượt rồi! Từng muốn rủ rê thêm hai người nữa, nhưng Thường Ninh còn quá nhỏ, Tô Mạt Nhi phải làm việc hộ tôi, còn Huyền Diệp – thằng bé ấy rất có kỷ luật, sau sẽ phê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-chieu-ta-toi-la-ba-noi-khang-hy/178765/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.