Đến khi trời gần sáng, Hàn Huyền Phi mới bớt mơ hồ một chút. Tâm tư nhiễu loạn làm hắn hầu như cả đêm không thể ngủ được.
Nhưng trong mơ, Kỳ Dịch cũng không chịu tha cho hắn, vẫn như ban ngày, từng bước từng bước tiến lại gần. Hàn Huyền Phi thấy đôi mắt lạnh lùng của Kỳ Dịch, nhìn mình, sau đó rời đi. Một mình đứng trong một khoảng không đáng sợ, nước mắt không ngừng rơi. Nhưng chỉ một giây sau, Kỳ Dịch lại cười với hắn, dịu dàng ôm hắn vào lòng, dùng âm thanh rất trầm thấp, lần lượt cho hắn biết, Kỳ Dịch yêu hắn …….
Ngoài cửa sổ có tiếng người thấp thoáng làm Hàn Huyền Phi dễ dàng tỉnh giấc. Hắn mở mắt, thấy ánh bình minh rực rỡ xuyên vào cửa sổ, chiếu lên cây cọ trên tấm bình phong, nhu hoà và nhá nhem.
Hắn muốn ngồi dậy, nhưng cơn đau xé đầu làm hắn ngã xuống. Mặt ụp xuống gối, cảm giác mát rượi nhắc tỉnh hắn đó chỉ là giấc mộng ngắn ngủi, hắn tự cười châm chọc.
Lại nghỉ một lát nữa, hắn vẫn miễn cưỡng ngồi dậy, thay đồ, đi ra ngoài rửa mặt, ăn sáng. Hắn làm rất chậm chạp, hoàn toàn dựa vào bản năng. Cơn đau xé tâm can trong mộng, bị sự sợ hãi vì bị vứt bỏ cùng khoảng thời gian ngọt ngào trước đây gắt gao quấn lấy hắn, trong đầu như có một luồng tê liệt vây lấy, không thể thoát ra.
Sau bữa sáng, hắn vẫn như mọi ngày ra ngoài tản bộ. Đi dọc theo bờ sông một lát, hắn đến một bãi đất trống nhỏ.
Mảnh đất này ở gần bờ sông, lẽ loi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc/1400086/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.