Chương trước
Chương sau
1.

Kể từ năm nhất đại học, tôi đã trở thành một kẻ vô cùng simp Tạ Minh Trạch.

Simp đến mức nào ấy hả?

Bất kể là ngày hay đêm, chỉ cần Tạ Minh Trạch cần, tôi chắc chắn sẽ lập tức xuất hiện trước mặt hắn.

Đưa nước, đưa bữa sáng, giữ chỗ ngồi, đây đều là những việc cơ bản nhất.

Tôi thậm chí còn đội mưa xếp hàng nhiều giờ chỉ để mua cho Tạ Minh Trạch một đôi giày thể thao.

Bạn học xung quanh đều cười nhạo tôi, rõ ràng gia cảnh hay mặt mũi tất cả đều không tệ, sao lại có thể si mê đến mức đó.

Giống như chỉ cần rời khỏi Tạ Minh Trạch sẽ sống không nổi vậy.

Thật ra thì bọn họ đã đoán đúng một phần.

Quả thật tôi không thể sống thiếu Tạ Minh Trạch.

2.

Ban đầu, Tạ Minh Trạch lạnh lùng cự tuyệt những việc tôi làm.

Bởi vì trong lòng hắn từ đầu đến cuối chỉ có một bạch nguyệt quang đang đi du học ở nước ngoài.

Sau này có thể là do tôi quá mức si tình, lại dễ dàng sai bảo, hắn cũng quen luôn với điều đó.

Thỉnh thoảng đi ra ngoài chơi hắn sẽ gọi tôi đi cùng, dù đa số là để check out.

Bạn bè của hắn ngoài mặt thì gọi tôi là chị dâu, nhưng sẽ ngấm ngầm cười tôi là kẻ si mê đến mù quáng.

Những điều này Tạ Minh Trạch đều biết, nhưng hắn chưa từng can thiệp.

Chuyện này xảy ra một bước ngoặt vào năm thứ hai đại học, khi Tạ Minh Trạch cùng bạn bè đi cắm trại trên núi.

Trên đường về, đột nhiên xe bị hỏng.

Nửa đêm hắn gọi điện đến cho tôi.

Bởi vì tín hiệu trong núi không tốt, tôi cũng không nghe rõ lắm, chỉ nghe được hắn bảo tôi đến đón hắn.

Vì vậy, trời chưa sáng tôi đã vội vàng lái xe lên vùng núi.

Đến nơi, bỗng nhiên phát hiện bọn họ có đến năm người, mà tôi lại chỉ lái một chiếc xe nhỏ.

Tạ Minh Trạch suy nghĩ trong nháy mắt rồi nói: “Ninh Nhan, mấy ngày nay bọn anh cắm trại cũng hơi mệt rồi, bây giờ thật sự không còn sức chờ đợi nữa, hay là để anh lái xe của em chở họ về trước. Ra khỏi núi rồi, có tín hiệu anh sẽ cho xe đến đón em.”

Tôi nghe âm thanh nhắc nhở bên tai, đồng ý không chút do dự.

Tạ Minh Trạch lái xe đưa bạn bè của hắn đi.

Mà tôi, một mình ở trong núi đợi suốt một đêm, suýt chút nữa chế.t rét.

Mãi đến khi gặp một đội cắm trại khác trên đường mới được họ cứu.

Bởi vì ở trong núi bị lạnh, tôi sốt cao mấy ngày liền đến mức sưng phổi phải nhập viện.

Khi Tạ Minh Trạch đến thăm tôi, hắn xin lỗi một cách miễn cưỡng, nói rằng ngày đó trùng hợp lại nhận được tin bạn hắn xảy ra chuyện, hắn thương tâm uống rượu giải sầu, cho nên quên mất tôi.

Tôi cúi đầu, không để cho Tạ Minh Trạch thấy được biểu cảm trên mặt, nhẹ giọng nói: “Nếu không phải là vừa hay cũng có người vào núi, có thể em sẽ bị chế.t cóng.”

Hắn không kiên nhẫn chậc lưỡi một cái, sau đó dùng giọng điệu nhân từ nói: “Không phải là cũng không có chuyện gì xảy ra sao? Như vậy đi, lần này là anh không đúng, để bù đắp cho em, anh đồng ý lời theo đuổi của em. Chúng ta ở bên nhau đi.”

Tôi chưa từng nghĩ mối tình đầu của mình sẽ bắt đầu một cách tùy tiện qua loa như vậy, lập tức trở nên ngây ngẩn, ngón tay vô thức cuộn lại, hoàn toàn cũng không cảm thấy đau đớn khi móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Một lúc sau, tôi hít sâu một hơi, đáp một tiếng “Được.”

Sau này tôi mới biết, khi ấy Tạ Minh Trạch uống rượu vì bạch nguyệt quang của hắn ở nước ngoài đính hôn rồi.

Hắn ta chịu áp lực từ gia đình, không thể làm gì khác.

3.

Sau khi ở cạnh Tạ Minh Trạch, hắn ta càng lộ rõ bản chất mà không hề kiêng nể gì.

Hắn nói không quen ăn đồ ăn bên ngoài, tôi liền bảo hắn thuê một giúp việc đi.

Hắn cau mày: “Ninh Nhan, anh muốn ăn đồ ăn em làm khó như vậy sao? Hay là em không vứt bỏ được cái giá đại tiểu thư?”

Thế là tôi - một người từ trước đến nay mười ngón tay không dính dương xuân thủy (*) - bắt đầu học nấu cơm.

Tạ Minh Trạch thích ăn cá nhất, tôi học nấu món đầu tiên chính là món cá.

Lúc đầu mới học, tay nghề rất vụng về, không chú ý một chút là liền bị dầu sôi văng bỏng cả mu bàn tay, vết bỏng trở nên phồng rộp, nhưng tôi vẫn mừng rỡ đem cá đặt lên bàn.

Học làm được một điều mới mẻ khiến tôi có chút cảm giác thành tựu.

Tôi mong đợi nhìn Tạ Minh Trạch từ tốn gắp lên một miếng cá bỏ vào miệng.

Một giây kế tiếp, Tạ Minh Trạch cau mày nhổ miếng cá ra.

“Hừ, không ngon.” Hắn quăng đũa, nói: “Ninh Nhan, sao em làm cái gì cũng không nên hồn vậy? Em so với…Thôi, không có gì, vốn không giống nhau. Lần sau em đừng làm nữa.”

Tôi biết hắn muốn nói tôi không bằng bạch nguyệt quang dịu dàng xinh đẹp của hắn.

Nhưng tôi cũng rất cố gắng mà, bận rộn cả một ngày, đã làm hỏng ba bốn con cá trước khi làm ra một con cá có thể ăn được này rồi. Mùi khói dầu xộc lên, khiến tôi cảm thấy không muốn ăn nữa.

Nhìn vẻ mặt chán ghét của hắn ta, dạ dày trống rỗng của tôi đột nhiên cuộn lại.

Không biết tại sao, tôi đem vết bỏng phồng rộp ra trước mắt Tạ Minh Trạch, nói: “Tạ Minh Trạch, vì làm đồ ăn nên tay em bị thương rồi.”

Tạ Minh Trạch cũng chỉ cụp mắt, nói: “Vụng về, làm gì cũng không xong.”

Thời khắc ấy, tôi thật sự muốn đứng lên t.át hắn ta một cái.

Nhưng âm thanh bên tai vang lên lời nhắc nhở, làm dịu cơn tức giận của tôi.

Tôi vẫn là nên thu lại tính khí nóng nảy, im lặng không nói.

Tôi tự an ủi mình, không sao đâu, ráng nhịn chút nữa đi, hết thảy rồi sẽ qua, rồi cũng sẽ khá hơn mà thôi.

-

(*) Mười ngón tay không dính dương xuân thủy: ý chỉ con cưng, không phải đụng tay vất vả làm việc gì
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.