18.
Ngày thứ hai, lúc tôi nhận được điện thoại, Tạ Minh Trạch đã đang nằm viện rồi.
Hắn uống rượu lái xe rồi bị tai nạn, chân trái gãy xương nát bấy, có lẽ sẽ bị tàn phế luôn.
Khi tôi đến, mẹ hắn mặt mày ủ dột đang gọt táo. Hai mẹ con họ thấy tôi, mắt sáng lên, sau đó lại nhíu mày.
Chỉ vì tôi đang mặc chiếc váy đỏ mà họ ghét nhất.
Màu đỏ, là màu sắc có tính công kích mạnh mẽ.
Nhưng đến thời điểm hiện tại, bọn họ có thích hay không, tôi không muốn để tâm nữa.
"Tạ phu nhân, cháu muốn nói chuyện với Tạ Minh Trạch một lát."
Mẹ hắn vội ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Tạ Minh Trạch có chút đắc ý nói: "Ninh Nhan, quả nhiên em vẫn không thể quên được anh."
Nhìn dáng vẻ sĩ diện của hắn, tôi không kìm được cười ra tiếng. Sau đó vứt một cái bút ghi âm xuống giường.
Tạ Minh Trạch nghi ngờ nhìn tôi: "Cái gì đây?"
Là thứ có thể đánh tan mọi mộng tưởng tốt đẹp trong lòng anh đó nha.
Tạ Minh Trạch nhấn nút phát.
Giọng của An Mỹ vang lên trong phòng bệnh: "Ninh tiểu thư, tôi thật sự không có gạt cô, bây giờ tôi rất ghét Tạ Minh Trạch. Nhưng tôi nợ nhà bọn họ một ân tình, tôi không thể trở mặt. Tôi đã từ chối rất nhiều lần, nhưng càng cự tuyệt thì anh ta càng cho rằng tôi yêu anh ta thật lòng, vì chịu áp lực từ phía gia đình anh ta nên mới không dám ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-voi-he-thong-cuong-bao-tu-cuu-lay-ban-than/3002431/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.