Hà An Thời nghe tin vội vã chạy tới ngăn nàng lại: ‘‘Niệm Niệm, đừng vội, giờ vẫn chưa tìm thấy người, chưa chắc là tin xấu đâu."
Lục Niệm dồn hết sức lực nắm chặt lấy tay hắn, móng tay cắm sâu vào da thịt hắn: ‘‘Đưa ta đi! Đưa ta đi!"
Trời đã chạng vạng, thủy triều rút xuống, dòng sông ngập đầy bùn lầy, khắp nơi là cảnh hỗn loạn, đám công nhân đang dọn dẹp tàn dư, các quan sai thì giương đuốc đi tìm người.
Hà An Thời nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, lo lắng nói: "Chúng ta chờ ở đây thôi."
Lục Niệm lắc đầu, bước xuống dòng sông, đôi giày thêu ngập sâu vào bùn, bước chân không vững.
"Đại ca, đại ca! Lục Khiêm!" Giọng nàng khản đặc vì khóc, miệng không ngừng gọi.
Hà An Thời đuổi theo nàng: ‘‘Nơi này quá nguy hiểm!"
Lục Niệm không hề để ý.
"Theo ta lên bờ." Hà An Thời nắm lấy tay nàng, định kéo nàng về.
Lục Niệm đột ngột gạt tay hắn ra, đôi mắt đỏ hoe hét lên: "Ngươi buông ta ra!"
"Lục Khiêm, ngươi ra đây! Đừng chết... Lục Khiêm!" Lục Niệm từng tiếng gọi trong đau khổ.
Hà An Thời đứng sau lưng nhìn nàng, trước giờ hắn vẫn nghĩ rằng tình cảm huynh muội của họ không sâu đậm... Lục Niệm càng đi càng xa, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, liền chạy theo.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lục Niệm đột ngột quay lại: ‘‘Đừng theo ta!"
Trong tình cảnh này, Hà An Thời sao có thể để nàng một mình tìm kiếm, Lâm Vũ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719258/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.