Bây giờ lại là ban ngày, nếu rơi vào tay hắn… Quý Ương rùng mình, lắc đầu liên tục: ‘‘Ta không muốn biết nữa.”
Bùi Tri Diễn nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng, suy nghĩ một chút rồi đoán được nàng đang nghĩ gì.
Hắn nhẹ cười: ‘‘Thật sự không muốn biết?” Giọng điệu chậm rãi đầy vẻ dụ dỗ.
Quý Ương làm sao mà chống đỡ nổi, những suy nghĩ lung tung trong đầu thoáng chốc đã bị quên lãng.
“Ta về phòng đây.” Quý Ương lùi lại hai bước, thấy Bùi Tri Diễn định đứng dậy, liền quên hết cả lễ nghĩa, quay người chạy nhanh ra ngoài.
Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng lại, cả trong và ngoài phòng đều thở phào nhẹ nhõm.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bùi Tri Diễn cầm lấy thứ trên đùi mình, bất đắc dĩ nhướng mày cười nhẹ, rồi cất nó vào ngăn kéo, đứng dậy đuổi theo.
Quý Ương đi một mạch đến vườn hoa mới dần bình tĩnh lại, không khỏi nghĩ rằng nếu mình đi chậm một chút…
Khuôn mặt nàng lại bừng đỏ, Quý Ương không kìm được mà trách móc Huỳnh Chi: ‘‘Đều tại ngươi, cứ nhất quyết bắt ta đến.”
Đợi một lúc không thấy Huỳnh Chi trả lời, nàng định quay đầu lại thì bỗng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng sau lưng: ‘‘Chạy nhanh vậy sao?”
Ngay sau đó, cơ thể bị ôm chặt từ phía sau, lồng n.g.ự.c rắn chắc áp sát vào lưng nàng, tim Quý Ương bỗng đập mạnh, hắn đuổi kịp nàng từ lúc nào?
Còn Huỳnh Chi không biết đã biến mất từ khi nào.
“Ta không có chạy trốn.” Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719223/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.