Đợi khi Bích Hà và Thu Thủy lần lượt rời đi, Huỳnh Chi mới từ góc khuất bước ra, tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng không ngừng. Những người này dám lén lút đàm tiếu sau lưng như vậy!
Huỳnh Chi vén rèm bước vào, Quý Ương đang cầm một quyển sách ngồi trên ghế dài đọc, không để ý thấy sắc mặt của Huỳnh Chi khác thường, nhẹ nhàng hỏi: “Sao đi lâu vậy?”
Huỳnh Chi bưng bát canh gà đến gần, cố nén không nói ra những điều vừa nghe được, giọng hơi nghẹn ngào: ‘‘Phu nhân, canh gà đây ạ.”
Quý Ương lật sang trang sách khác, mới nói: “Cứ để đó, ta lát nữa sẽ uống.”
Huỳnh Chi mở miệng, lòng nóng như lửa đốt, nhưng thấy tiểu thư của mình vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, nàng nghĩ không thể tiếp tục như thế này được, bèn nói: “Canh này là để phu nhân mang cho thế tử.”
Quý Ương ngơ ngác một lúc, đặt sách xuống trước ngực, ngước đôi mắt đầy khổ sở nhìn Huỳnh Chi: ‘‘Sao lại phải đi nữa?”
Huỳnh Chi nóng lòng đến mức dậm chân: ‘‘Thế tử dạo này như vậy, phu nhân thật sự không lo lắng sao?”
Ánh mắt Quý Ương thoáng qua chút bất an, cúi đầu nhìn vào dòng chữ trong sách, nhẹ giọng nói: “Không phải vẫn tốt sao.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Huỳnh Chi đã lớn lên cùng với Quý Ương, làm sao không nhận ra nàng đang cố tình trốn tránh, giả vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Nhưng phu nhân cũng nên quan tâm đến thế tử một chút.” Huỳnh Chi suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719221/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.