Sau hai ngày không thể làm gì với chiếc áo nhỏ màu thủy tiên bị rách, Bùi Tri Diễn đành mang nó đến phủ Trường Hưng Bá.
Khi đến nơi, Bùi Ngưng đang dẫn Dực ca nhi chơi trong vườn, thấy Bùi Tri Diễn đến, Dực ca nhi liền lắc lư chạy tới, thân hình tròn tròn bổ nhào vào chân Bùi Tri Diễn, ngẩng đầu, giọng nói non nớt gọi: “Cữu cữu.”
Bùi Tri Diễn nhấc bổng Dực ca nhi lên, Dực ca nhi vui mừng vung vẩy đôi tay mũm mĩm, khi được Bùi Tri Diễn ôm vào lòng thì cười khúc khích không ngừng.
Bùi Tri Diễn cười nói: “Không tệ, lại nặng thêm chút rồi.”
Bùi Ngưng thấy lạ sao giờ này Bùi Tri Diễn lại đến đây, liền bước lên hỏi: “Huynh đến một mình sao?”
Bùi Tri Diễn gật đầu đáp: “Tiện đường qua đây, ghé thăm muội và Dực ca nhi.”
Bùi Ngưng không nghi ngờ gì, sai người dâng trà.
Bùi Tri Diễn nói là đến thăm họ, nhưng sau khi ngồi xuống lại không nói câu nào, Bùi Ngưng nhận ra có điều gì đó không ổn, bèn sai v.ú nuôi đưa Dực ca nhi đi, rồi bảo các tỳ nữ lui ra, mới hỏi: “Huynh có gặp khó khăn gì sao?”
Bùi Tri Diễn khẽ dừng tay khi mân mê mép chén trà, một lúc sau, hắn hắng giọng rồi nói: “Có chút chuyện ta muốn hỏi muội.”
Bùi Ngưng nghe vậy thì chăm chú lắng nghe, nhưng càng nghe, biểu cảm trên khuôn mặt nàng càng trở nên kỳ lạ.
Đợi Bùi Tri Diễn nói xong và im lặng, Bùi Ngưng nhìn hắn ngẩn ngơ một lúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719219/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.