Cuối đông đầu xuân, khi băng tuyết vừa tan thì trời đặc biệt lạnh, gió thổi qua mặt cũng giống như bị d.a.o cạo. 
Quý Ương dậy sớm đi bái kiến Tần phu nhân rồi quay về Tiêu Hoàng Các, giờ này Bùi Tri Diễn chắc còn đang luyện kiếm ở võ trường ngoài sân. 
Quý Ương thích yên tĩnh nhất, đặc biệt không thích những cảnh luyện võ múa kiếm, Bùi Tri Diễn cũng không bảo nàng phải đi, nàng cũng lấy làm vui mà không cần phải đi xem, chưa từng một lần đến đó. 
Về đến Tiêu Hoàng Các, tỳ nữ Thu Thủy tiến tới cúi mình nói: "Thế tử phu nhân có muốn dùng bữa sáng ngay bây giờ không?" 
Trong phòng ấm áp, Quý Ương cởi bỏ áo choàng, nói: "Đợi thế tử về rồi hãy dọn bữa." 
Thu Thủy vâng lời rồi lui ra. 
Quý Ương thực ra cũng có chút đói, nàng nhón lấy một miếng mơ khô ngào đường trên đĩa trái cây, đưa lên môi cắn một miếng nhỏ, từ từ nhai. 
Miếng mơ khô còn chưa nuốt xuống, bên ngoài đã truyền đến tiếng hạ nhân thỉnh an: ‘‘Thế tử gia đã về." 
Quý Ương nghe thấy Bùi Tri Diễn đáp lại một tiếng không nhẹ không nặng, rồi theo sau là tiếng cửa mở. 
Hắn vừa bước vào, Quý Ương đã cảm nhận được sự lạnh lẽo từ y phục hắn mang theo trên đường về, nàng co người lại một cách vô thức, nhưng vẫn bị Bùi Tri Diễn phát hiện. 
"Yếu đuối." Bùi Tri Diễn cười, véo nhẹ chóp mũi nàng, rồi không tiến lại gần nữa: ‘‘Ta đi thay y phục." 
Lạ là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719213/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.