Bùi Tri Diễn nói xong, những nỗi uất ức đè nặng trong lòng nhiều ngày qua bỗng chốc tan biến. 
Hắn cảm thấy không có gì tốt hơn thế này, cưới nàng về, hắn có thể chiều chuộng nàng, nuông chiều nàng, dù nàng chỉ là một con thỏ nhỏ, nhưng chỉ cần được hắn giữ trong lòng bàn tay, thì không ai có thể ức h.i.ế.p nàng. 
Bùi Tri Diễn hơi nghiêng đầu, nhìn chiếc áo của nàng rũ xuống trên vai mình, lớp lụa mỏng trắng như ánh trăng thêu họa tiết bướm bạc đơn giản. 
Theo từng bước đi, nó dường như hòa vào áo choàng của hắn, cuộn vào màu mực tối tăm ấy. 
Quý Ương nghe thấy giọng mình gần như khóc, khó nhọc nói: “Thế tử, ngài đừng đùa nữa.” 
Nàng không biết vì sao mình lại thu hút được sự chú ý của hắn, trong mắt nàng, Bùi Tri Diễn là một người hành xử tùy tiện, cử chỉ phóng túng vô lý, đối với nàng cũng chỉ là đang đùa giỡn mà thôi. 
Nhưng bây giờ hắn lại nói muốn đến nhà cầu hôn... Quý Ương chỉ cảm thấy thật hoang đường. 
Điều hoang đường hơn nữa là lúc này nàng vẫn còn trên lưng hắn, tay hắn đang đặt ở bắp chân nàng, tư thế gần gũi như vậy khiến nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ. 
Nước mắt dâng lên trong mắt Quý Ương, từ nhỏ cuộc sống của nàng luôn yên bình, không có sự thay đổi đột ngột nào, nàng sợ hãi những biến cố bất ngờ như thế này, khiến nàng không có cách nào đối phó. 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~ 
"Không phải đang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719196/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.