Sở Hằng Nga không kìm lòng được, tim nàng khẽ run lên, nàng quay mặt đi: ‘‘Gả cho ai cũng vậy thôi… bản công chúa biết rồi, ngươi đi đi.”
Phó Đạm kiên định nói: “Ta biết công chúa muốn gả cho ta.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Sở Hằng Nga không trả lời, tự hỏi làm sao hắn lại có thể bình thản như vậy, như thể hai người chỉ vừa xa nhau một chút thôi.
Đúng vậy, chỉ có nàng là đau khổ, chàng đã biết từ hai năm trước rằng ngày này sẽ đến, trong lòng Sở Hằng Nga dâng lên cơn giận vô cớ.
“Đó là trước đây, ta thực sự đã từng nghĩ vậy, nhưng bây giờ… ngươi còn không bằng Trì Vân và Trì Phong, khiến ta thích hơn.” Nhìn thấy sắc mặt Phó Đạm dần dần tái nhợt, Sở Hằng Nga mới cảm thấy thoải mái.
Nàng đứng dậy ngồi vào bàn trang điểm, chậm rãi tháo cây trâm trên đầu ra: ‘‘Ta muốn nghỉ ngơi.”
Phó Đạm trở nên tái nhợt, đôi môi đỏ thẫm của chàng nổi bật hơn, hắn đứng lên gượng cười: ‘‘Công chúa hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Qua gương, Sở Hằng Nga thấy nụ cười của hắn đầy cay đắng, toàn thân hắn như bị phủ một lớp u buồn.
Sở Hằng Nga ngoài miệng thì cứng rắn nhưng trong lòng thì mềm yếu, định mở miệng nói một câu nhẹ nhàng, nhưng Phó Đạm đã đi ra ngoài, nàng chỉ biết ngậm ngùi im lặng.
Suốt chặng đường này, Sở Hằng Nga thật sự mệt mỏi, sau khi tắm xong nàng ngủ liền một giấc đến chiều hôm sau.
Tuy nhiên, khi vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719180/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.