Bùi Ngưng như tìm được cơ hội, liền kể hết mọi chuyện mà Bùi Tri Diễn đã làm, khiến Quý Ương đứng bên cạnh nghe mà cười không ngừng.
Bùi Tri Diễn nhíu mày, nói với Quý Ương: “Đừng nghe muội ấy nói nhảm.”
Bùi Ngưng không cam tâm, nói lớn: “Nhìn Miên Miên giống huynh thế, liền biết là muội có bịa chuyện hay không.”
Bùi Tri Diễn bị nói trúng tim đen, bắt đầu đuổi người: “Cũng không còn sớm nữa, muội nên về phủ Trường Hưng Bá rồi.”
Tiễn Bùi Ngưng đi, Bùi Tri Diễn liền rơi vào trầm tư.
Quý Ương dỗ hai đứa trẻ không chịu đi ngủ xong mới có thời gian nói chuyện với hắn: ‘‘Tự làm thì không cho người khác nói à?”
“Không phải thế.” Hắn sao lại vì chuyện nhỏ này mà để bụng, Bùi Tri Diễn kéo Quý Ương vào lòng, giọng đầy tâm sự: ‘‘Miên Miên không giống nàng, giống ta thật rồi.”
Hắn đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh của nhi nữ mình trong tương lai, hoàn toàn không phải là dáng vẻ của Quý Ương hồi bé, mọi kỳ vọng của hắn đều tan thành mây khói.
Quý Ương thấy hắn thật sự có vẻ thất vọng, không nhịn được cười: ‘‘Giống chàng cũng tốt mà, tự do phóng khoáng, ta thích Miên Miên như vậy.”
Bùi Tri Diễn tự mình giản lược lời nàng, hiểu thành lời tỏ tình dành cho mình.
Những tiếc nuối trong lòng tan biến, ánh mắt hắn dính chặt vào Quý Ương, tay đặt lên cổ nàng, từ từ nghiêng người hôn lên môi nàng, từ nhẹ nhàng đến cuốn lấy môi lưỡi.
Quý Ương bị hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719178/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.