Giờ đây, bên Sơn Tây đang xảy ra nạn đói, dù đã mở kho lương phát chẩn cứu dân, nhưng số lượng dân đói quá lớn, phát bao nhiêu lương thực cũng chỉ như muối bỏ bể, dân đói đã bắt đầu bỏ trốn đi nơi khác. 
Từng tấu chương liên tục được dâng lên, Thừa Cảnh Đế càng thêm tức giận, sức khỏe ngày một kém đi. 
Triều đình không yên ổn, biên cương cũng liên tiếp nhận được tin khẩn cấp, quân đội Nguyệt Đài ban đầu đóng trại ở ngoài thành biên cương 500 dặm, nay lợi dụng đêm tối tiến thêm 100 dặm, nhất thời trong ngoài đều gặp nguy. 
Thừa Cảnh Đế lệnh cho Sở Huyền mang lương thực cứu trợ đến vùng bị nạn để ổn định lòng dân, đồng thời ra lệnh quân đội nếu không thể thuyết phục quân Nguyệt Đài rút về vị trí cũ, thì lập tức xuất binh trấn áp. 
Sở Trạm nổi cơn giận dữ trong phủ: “Phụ hoàng để thất đệ đi cứu trợ, rõ ràng là thiên vị hắn, muốn hắn được lòng dân.” 
Lục hoàng phi Thi Sử Như mang trà vào, bị chiếc bình hoa đổ xuống đất làm giật mình. 
Sở Trạm lạnh lùng ngước mắt lên nhìn: “Ra ngoài.” 
Thi Sử Như sắc mặt hơi tái, cúi người lui ra ngoài. 
(Truyện chỉ đăng duy nhất tại Monkeyd bỏi Lộn Xộn page; cáo truyện, trùm truyện, wattpad… chỉ là bọn trộm cắp) 
Bùi Tri Diễn liếc nhìn nàng một cái, rồi mới nói: “Lục hoàng tử không cần phải vội” hắn nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Chuyến đi này, được lòng dân hay mất lòng dân còn khó nói.” 
Sở Trạm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719152/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.