Hắn nhìn Quý Ương mỉm cười: ‘‘‘Không nói là hôm nay phải đi, nhưng không thể cứ ở mãi nhà của Hà đại nhân.”
Bùi Tri Diễn cúi người nắm lấy bàn tay ngoan ngoãn đặt trên đùi của Quý Ương, thấy nàng không phản đối, những ngón tay thon dài đan xen với tay nang, mang theo một chút ý vị lưu luyến không rời.
Quý Ương ngẩng mặt nhỏ nhìn hắn, Bùi Tri Diễn nhìn ra sự do dự trong mắt nàng, nụ cười càng sâu: ‘‘‘Ta có lừa nàng bao giờ chưa?”
“Chàng nói đấy nhé.” Quý Ương khẽ nói, rồi đứng dậy theo hắn.
Bên ngoài có hai chiếc xe ngựa đang đợi, Lục Niệm kéo tay Quý Ương lại, nói với Bùi Tri Diễn: “Nếu đã không đi hôm nay, A Ương sẽ theo ta về phủ trước, nhà chúng ta không giữ ngoại nam, thế tử gia cứ tự nhiên.”
“Ương Ương.” Bùi Tri Diễn khẽ gọi hai tiếng, không nói gì thêm, cũng không buông tay.
Dáng vẻ cúi đầu của hắn luôn khiến Quý Ương không nhịn được mà mềm lòng, bên cạnh Lục Niệm lại liên tục ra hiệu cho nàng.
Đứng trước tình cảnh khó xử, nghĩ đến việc sắp phải chia ly, Quý Ương nói với Bùi Tri Diễn: “Vậy để thiếp theo Niệm Niệm về trước.”
Nàng hơi dùng sức rút tay ra, Bùi Tri Diễn dường như đột nhiên mất hết sức lực, khẽ rên một tiếng rồi buông nàng ra, lòng bàn tay ấn vào bờ vai bị thương, cười yếu ớt nói: “Vậy được thôi.”
"Thấy hắn đau đớn nhíu mày, Quý Ương lo lắng nói: ‘‘Vết thương của chàng vẫn chưa lành sao?"
Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719136/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.