Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Quý Ương đã thức dậy.
Huỳnh Chi vào báo: “Thế tử gia nói xe ngựa đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
Quý Ương lặng lẽ gật đầu, bảo Huỳnh Chi mang theo những vật dụng cần thiết, rồi bước ra khỏi Tiêu Hoàng Các.
Ngoài cổng hầu phủ, Bùi Tri Diễn đứng bên cạnh xe ngựa chờ nàng, không thấy bóng dáng Lục Niệm, Quý Ương hơi do dự, bước tới hỏi.
Bùi Tri Diễn nói: “Vừa rồi phủ Lục có gửi lời nhắn, Lục Khiêm đã đưa nàng ấy thẳng đến bến thuyền, nàng ấy đang đợi nàng ở đó.” Hắn ngừng một lát rồi nói: “Để ta tiễn nàng đến đó.”
Quý Ương gật đầu, theo hắn lên xe ngựa.
Bến sông Giang Hà nằm ngoài thành, đi đến đó cũng mất gần một canh giờ, hai người ngồi đối diện hai bên xe ngựa, suốt dọc đường không nói một lời nào.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ra khỏi cổng thành, Cao Nghĩa chọn đường tắt mà không đi quan đạo, men theo con đường nhỏ ngoài thành, nơi quan lại và thương nhân ít lui tới, suốt quãng đường rất yên tĩnh, trong xe ngựa càng tĩnh lặng hơn.
Tĩnh lặng đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương, Quý Ương mấp máy môi, một lúc lâu mới nói: “Chàng hãy chăm sóc tốt cho bản thân.”
Bùi Tri Diễn nhìn chằm chằm vào nàng, tự cười giễu mình: ‘‘Ương Ương còn quan tâm sao?”
Thấy Quý Ương né tránh ánh mắt, Bùi Tri Diễn quay mặt đi, cổ họng khó khăn nuốt xuống:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719120/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.