Diệp Thanh Huyền sắp bị nàng làm cho tức cười, nàng có thể giữ được mạng đã là kỳ tích, còn mơ mộng gì nữa: ‘‘Sở Cẩm Nghi, ngươi sao lại ngu ngốc như vậy, ngươi không nhận ra ta luôn lợi dụng ngươi sao? Mau cút đi.”
“Ta không đi, ngươi gạt ta!” Sở Cẩm Nghi cố chấp nhìn gã, gã đã từng nói thích nàng, gã đã từng nuông chiều nàng, chỉ là nàng quá bướng bỉnh thôi, Sở Cẩm Nghi khóc nức nở không ngừng: ‘‘Ngươi đừng chết, ngươi đừng c.h.ế.t có được không, nếu ngươi chết, ta phải làm sao đây?”
Diệp Thanh Huyền không ngờ vào lúc cuối cùng, chỉ có vị quận chúa ngốc nghếch này không nỡ để gã chết, sao nàng lại ngốc nghếch như vậy.
Gã nhìn nàng rất lâu, đột nhiên tự giễu cười, rồi khép đôi mắt mệt mỏi lại: ‘‘Ta đều lừa ngươi, thích ngươi là giả, đối xử tốt với ngươi cũng là giả, nên đừng đến làm phiền ta nữa.”
Sở Cẩm Nghi ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên: ‘‘Ta biết mà, nhưng ta vẫn thích ngươi, ta đúng là ngốc như vậy.”
Nàng vừa khóc vừa nói: “Năm đó ngươi đỗ Thám hoa, cùng Trạng nguyên đi qua phố ngự, chỉ cần một ánh nhìn ta đã thích ngươi rồi.”
Ngực Diệp Thanh Huyền phập phồng, tay bên hông nắm chặt: ‘‘Khóc đủ rồi thì đi đi.”
Gã không nói gì thêm, Sở Cẩm Nghi cũng không nói gì, nàng không ngừng lau đi những giọt nước mắt, nhìn gã thật lâu, như muốn khắc ghi hình ảnh gã vào trí nhớ.
Nàng làm sao không biết rằng mọi chuyện đã vô phương cứu chữa, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719116/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.