“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Lan Tích nói: “Vào đi.”
Cửa mở, là Chu Uyển Nương mang bữa sáng đến.
Sở Cẩm Nghi vừa nhìn thấy nàng thì sắc mặt đã không tốt, giọng nói cũng đầy cay nghiệt: ‘‘Ngươi đến đây làm gì?”
Chu Uyển Nương chần chừ một lát rồi mới cẩn trọng tiến lên nói: ‘‘Thiếp thân đến hầu Quận chúa dùng bữa sáng.”
Sở Cẩm Nghi kiêu ngạo ngẩng cao đầu hừ một tiếng: ‘‘Ngươi cũng dùng bộ dạng mềm yếu giả vờ này để mê hoặc Lương Ứng An lên giường của ngươi đúng không.”
Chu Uyển Nương hoảng sợ nói: ‘‘Thiếp thân không dám.”
Sở Cẩm Nghi khinh bỉ: ‘‘Giống như ả họ Quý kia, nhìn mà phát ghê.”
“Quận chúa.” Lan Tích vội vàng ngăn cản, nhỏ giọng khuyên nhủ: ‘‘Người sao có thể quên lời dặn dò của Vương phi được.”
Sở Cẩm Nghi biết mình lỡ lời, Lương Ứng An ghét nhất là nàng nhắc đến Quý Ương.
Nàng mím môi, mẫu thân muốn nàng phải nhẫn nhịn trước mặt Lương Ứng An, phu xướng phụ tùy.
Những ngày qua quan hệ giữa nàng và Lương Ứng An đã hòa hoãn nhiều, nhưng mỗi lần nhìn thấy ả tiện nhân này, nàng lại không kìm được cơn giận.
Sở Cẩm Nghi hít sâu một hơi, nói: “Để đó đi.”
Chu Uyển Nương bày bát đũa xong, mới cung kính cẩn trọng lui sang một bên.
Sở Cẩm Nghi đi đến bên bàn tròn ngồi xuống dùng bữa.
Chu Uyển Nương tinh ý nghe thấy từ xa có tiếng của Lương Ứng An, nàng cúi đầu che giấu ánh mắt lóe lên tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719108/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.