Tháng năm, đúng lúc gió nhẹ mây trong, sáng sớm đã có người gõ cửa phủ trạng nguyên.
Người gác cổng mở nửa cửa, nhìn người phụ nữ trước mắt trong trang phục nông dân, khom lưng, thần sắc lo lắng, hai tay nắm chặt vào nhau, trên mặt còn mang vẻ mệt mỏi.
Người gác cổng qua lại nhìn nàng một lượt, hỏi: “Cô nương tìm ai?”
Nữ tử cẩn thận hỏi: “Dám hỏi tiểu ca, nơi này có phải là nơi ở của trạng nguyên Lương Ứng An không?”
Người gác cổng gật đầu: ‘‘Đây chính là Lương phủ.” Hắn không khỏi đánh giá nữ tử trước mắt: ‘‘Cô nương nhận biết đại nhân nhà ta?”
Nữ tử mặt đầy vẻ vui mừng, liên tục nói: “Ta là Chu Uyển Nương, là vị hôn thê đã đính hôn từ nhỏ của Lương đại ca.”
Người gác cổng suýt nữa rớt hàm, vội vàng dẫn người vào trong.
Lương Ứng An nghe tin, mặt trầm xuống đi đến hoa sảnh, nhìn nữ tử nông dân ngồi trên ghế, mặt mày ngơ ngác, nhìn quanh quất, sắc mặt gã thay đổi liên tục.
Chu Uyển Nương vừa thấy gã, liền vứt bỏ túi hành lý, chạy đến nắm c.h.ặ.t t.a.y gã nói: “Lương đại ca, cuối cùng ta cũng tìm được huynh.”
Lương Ứng An mặt nở nụ cười giả tạo, gạt tay nàng ra nói: “Ta không nhận biết ngươi.”
Nếu “Lương Ứng An” này thực sự có một vị hôn thê đã đính hôn từ nhỏ, gã không thể không biết.
Chu Uyển Nương vội vàng, sờ soạng trên người, lấy ra một cây trâm bạc, gấp gáp nói: “Đây là khi nói chuyện hôn sự, mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719083/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.