Quý Ương tựa mình trên ghế La Hán đọc sách, nhưng cuốn sách trong tay nàng đã lâu không lật.
Nàng ngơ ngẩn nhìn trang sách, Bùi Tri Diễn cũng chăm chú nhìn nàng.
Lâu sau, hắn mới bước vào phòng, trên môi nở một nụ cười: ‘‘Đang nghĩ gì vậy? Sao mà ngẩn ngơ thế?”
Ánh mắt Quý Ương lóe lên vài cái, gấp sách lại, ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở nên rạng rỡ, nàng cười với Bùi Tri Diễn: ‘‘Đang nghĩ khi nào phu quân mới về đây.”
Hương thơm mềm mại đổ vào lòng, Bùi Tri Diễn giơ tay ôm nàng, nụ cười lại nhạt đi: ‘‘Vậy sao.”
“Chứ còn gì nữa?” Quý Ương ngước mắt lên nhìn hắn, Bùi Tri Diễn vẻ mặt vẫn như thường, mi mắt mang theo nụ cười, nhưng Quý Ương lại cảm thấy hắn có gì đó không đúng.
Bùi Tri Diễn chỉ cười, dẫn nàng ngồi lại trên giường La Hán, Quý Ương tựa vào lòng hắn, mắt rủ xuống, lòng đầy phức tạp, nàng ngẩng đầu nhìn Bùi Tri Diễn, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói, thái y nói có thể còn hy vọng, hãy chờ thêm chút nữa.
Sự do dự của nàng đều lọt vào mắt Bùi Tri Diễn, hắn không chắc sự do dự này có liên quan đến Diệp Thanh Huyền không.
Hắn vuốt ve má Quý Ương, như không để ý hỏi: “Ương Ương sao không kể cho ta nghe chuyện Sở Cẩm Nghi va phải nàng?”
Quý Ương chớp mắt, nói: “Quận chúa thấy ta suýt ngã cũng hoảng sợ, nàng chỉ nói vài lời sắc bén, cũng không dám thật sự làm gì ta.” Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719073/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.