May mà lúc này trên phố tiếng trống chiêng rộn ràng, không ai chú ý tới động tĩnh ở đây, Quý Ương sợ người ta nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến việc nói chuyện hôn nhân sau này của nàng ấy.
Lục Khiêm đã nhìn qua, thấy Lục Niệm nửa người ngả ra ngoài cửa sổ, suýt nữa làm hắn hoảng sợ, trên mặt mang theo vẻ trách móc lắc đầu.
Quý Ương nói: "Ngươi xem, làm Thám Hoa lang cũng tức giận không cười nữa rồi."
Lục Niệm chột dạ le lưỡi ngồi yên, nàng ấy đóng cửa sổ lại nói với Quý Ương: "Mẫu thân đã đồng ý cho ta, đến trung thu năm nay cho ta về Giang Ninh thăm họ hàng."
Quý Ương ngẩn ra, trong lòng gấp gáp, nàng nắm tay Lục Niệm: ‘‘Chỉ là thăm họ hàng, rồi sẽ trở lại đúng không?"
Nàng biết Lục Niệm luôn mong mỏi được về Giang Ninh.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thấy Lục Niệm im lặng không nói, Quý Ương nước mắt đã lưng tròng.
"Ôi trời, nếu để Bùi Thế tử nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhốt ta vào lao." Lục Niệm rướn người tới cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng, miệng cười đùa nói, mắt cũng đỏ hoe.
Quý Ương giật khăn tay trừng nàng, giọng mang theo tiếng khóc: "Nói bậy bạ gì đó."
Lục Niệm cũng không đùa nữa, chậm rãi nói: "A Ương, lần trước không phải ngươi nói, ta không thể thay đổi mẫu thân, chỉ có thể làm cho mình sống tốt hơn, vui vẻ hơn, nhưng ta không thích ở đây, về Giang Ninh ta mới có thể vui vẻ."
Quý Ương trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719067/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.