Thấy Quý Ương vất vả lắm mới đứng vững, Sở Cẩm Nghi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt vẫn căng thẳng: ‘‘Ngươi không sao chứ?”
Quý Ương tim đập thình thịch, kinh hãi nắm chặt tay, Sở Cẩm Nghi thật điên cuồng vì thích Diệp Thanh Huyền, nàng và Diệp Thanh Huyền rõ ràng không có quan hệ gì, mà nàng ta lại có địch ý với nàng lâu như vậy, dù Quý Ương có tính tình tốt cũng nổi giận.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng nói của một nam tử: ‘‘Cô nương không sao chứ?”
Mọi người lúc này mới chú ý đến người vừa đỡ Quý Ương.
Quý Ương nghe giọng thấy quen, quay đầu lại nhìn, kinh ngạc nói: “Là ngươi?”
Nam tử với vẻ mặt đau đớn đang xoa cánh tay kia, không phải chính là thư sinh mà nàng gặp ở khách điếm huyện Bình Thanh trước đó sao, Lương Ứng An.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lương Ứng An cũng ngạc nhiên không kém: ‘‘Bùi phu nhân, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy, sao không thấy Bùi công tử?”
Sở Cẩm Nghi thấy Quý Ương không sao, còn có thể nói cười, nàng nhìn qua lại giữa hai người, không báo trước mà nổi cơn thịnh nộ: ‘‘Không sao thì đừng cản đường.”
Lương Ứng An bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ, vội vàng lui sang một bên.
Sở Cẩm Nghi đi rồi, Quý Ương thấy Lương Ứng An vẫn đang xoa tay, ngại ngùng nói: “Ngươi không sao chứ?”
Lương Ứng An buông tay nói: “Không sao, nhưng phu nhân không bị thương ở đâu chứ?”
Quý Ương lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719060/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.